Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 186: Loại này người bệnh ngươi cũng dám lưu? Ngươi muốn nói cho ta, Trung y có thể trị thận suy kiệt?

Chương 186: Loại người bệnh này ngươi cũng dám giữ lại? Ngươi muốn nói với ta, Đông Y có thể trị suy thận?
Người tình nguyện đeo băng đỏ, vẻ mặt không dám tin nhìn đồ vật trên tay mình.
Trong nháy mắt.
Đại não rơi vào trống rỗng.
Theo bản năng nhìn chằm chằm tay mình.
Phân tích xem phía trên có thể sẽ có những thứ gì.
Bánh gato anh đào, sầu riêng, mì tươi tôm.
Trà sữa trân châu, bánh bao.
Vài giây đồng hồ sau.
Người tình nguyện đeo băng đỏ triệt để lấy lại tinh thần, “Ọe!”
Vừa nôn khan.
Vừa dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Giang Tinh.
Tiểu tử ngươi hôm nay ăn uống phong phú thật đấy!
“Ọe!”
Người tình nguyện đeo băng đỏ khuôn mặt vặn vẹo nhìn chằm chằm tay mình, hắn không muốn cái tay này nữa, thật kinh khủng!!!
Không biết có phải hay không là bị hắn nôn khan kích thích.
Giang Tinh đột nhiên trợn mắt!
Lại là một ngụm nôn mửa, nhả vào trên tay người tình nguyện đeo băng đỏ.
Người tình nguyện đeo băng đỏ cả người cứng đờ tại chỗ.
Một giây sau!
“A a a a!!! Buồn nôn quá!!!”
“Ta muốn cùng ngươi đồng quy vu tận!!!”

「 Ha ha ha ha!!! Mặc dù làm như vậy có chút không tử tế, nhưng nhìn thấy ca môn này thảm như vậy, ta thật sự muốn cười!!!」
「 Đầu thai xử lý: Xin hỏi ngươi kiếp trước là chết như thế nào? Đáp: Bị buồn nôn chết!」
「 Lần trước ta còn thông cảm cho người tình nguyện đeo băng đỏ đáng thương kia, nhưng lần này ta thật sự không nhịn được nữa!」
「 Giang Tinh này cho dù lần này giải quyết được vấn đề đường máu, sau này trong trường đi đường cũng phải cẩn thận một chút, sẽ có người mỗi ngày đều muốn ám sát hắn! Ha ha ha ha!!!」
「 Nói thật! Ta vẫn có chút thông cảm anh bạn làm người tình nguyện kia, vốn chỉ là muốn kiếm chút học phần trong trường mà thôi, bây giờ thì hay rồi, đời này có thể đều phải nhiễm bệnh thích sạch sẽ!」
「......」

Trơ mắt nhìn người tình nguyện đeo băng đỏ, bị các đồng bạn của hắn cưỡng ép kéo ra ngoài rửa tay.
Bên tai Giang Tinh, vẫn không ngừng vang vọng âm thanh kêu la của đối phương.
Vốn dĩ do nóng lên mà khuôn mặt đỏ ửng, cứ thế bị hai lần nôn của chính mình, dọa đến trên mặt không còn chút máu!
Trần Mục sắc mặt bình tĩnh viết vào trong cuốn sổ nhỏ của mình.
「 Người bệnh tồn tại tình trạng chán ghét, nôn mửa hai lần thức ăn trong dạ dày.」
Trần Mục đem bút cắm vào trong túi áo blouse trắng của mình, tiếp tục truy vấn: “Gần đây có hay không tình trạng đau bụng?”
Giang Tinh hồi tưởng lại, nghiêm túc lắc đầu: “Không có.”
Trần Mục: “Tiêu chảy, hay còn gọi là đi ngoài? Tiêu chảy?”
Giang Tinh lần nữa lắc đầu: “Vẫn là không có.”
Trần Mục gật đầu một cái.
Chào hỏi một người tình nguyện tới, viết một loạt kiểm tra cho người tình nguyện.
Bảo người tình nguyện đẩy giường bệnh của Giang Tinh, đem tất cả những kiểm tra có thể làm đều làm.
Giang Tinh vừa bị đẩy đi.
Trần Mục liền không ngừng nghỉ trở về phòng y tế.
Tăng đường huyết thật sự quá đáng sợ.
Nghĩ như vậy.
Trần Mục lấy cho mình một lon Coca trong tủ lạnh để bình ổn lại.
“Ngươi lại còn không gọi 120, xem ra sốt cao bốn mươi độ, cũng không đủ nghiêm trọng a!”
Trịnh Hâm cà lơ phất phơ từ bên ngoài phòng y tế đi đến, thuận tay lấy một lon Coca trong tủ lạnh của Trần Mục.
Trần Mục ngước mắt nhìn hắn, trong mắt không có bao nhiêu độ ấm, “Suy thận, nhiễm toan ceton, phổi lây nhiễm, hạ phosphat máu...”
“Bịch ——”
Lon Coca trong tay mình cứ như vậy rơi xuống đất.
Trịnh Hâm cũng không quan tâm, chỉ ngây ngốc nhìn Trần Mục.
“Ngươi điên rồi sao?”
“Loại người bệnh này, ngươi không mau chóng đưa đến bệnh viện, mà còn dám mang về phòng y tế?”
“Ngươi tin hay không người bệnh này nếu xảy ra vấn đề ở trường, đừng nói hiệu trưởng có thể hay không bình thường về hưu, ngay cả cha ta, có thể đều phải trực tiếp nghỉ việc?”
Trịnh Hâm nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải ống kính trực tiếp muốn chĩa thẳng vào mặt hắn.
Hắn đã sớm túm lấy cổ áo Trần Mục!
Trần Mục cầm điện thoại di động, tìm được một giao diện trò chuyện, đưa cho Trịnh Hâm.
Trịnh Hâm nhận lấy xem xét.
Liền thấy khung chat của Trần Mục và Mộ Dao.
Trong cuộc trò chuyện WeChat của hai người, Trần Mục nói rõ tình trạng bệnh của Giang Tinh nghiêm trọng đến mức nào.
Là Mộ Dao chủ động cùng sáu vị lão giáo sư của đại học Trung Y Dược, nói rõ tình trạng bệnh của Giang Tinh.
Mấy vị lão giáo sư biểu thị, bọn họ đều nguyện ý trở thành bác sĩ điều trị chính cho Giang Tinh.
Trịnh Hâm hít sâu hai cái.
Mấy vị lão giáo sư của Đại học Trung Y Dược Hải Thành đang nghĩ gì, kỳ thực Trịnh Hâm chỉ cần suy đoán một chút, liền có thể đoán được bọn hắn nghĩ gì.
Đơn giản chính là tình huống bệnh án kinh điển như vậy, không phải lúc nào cũng có thể gặp được.
Thừa dịp môn sinh đắc ý của bọn họ hiện tại cũng đang ở Đại học Hải Thành, bọn họ trực tiếp tại Đại học Hải Thành giúp Giang Tinh chữa bệnh, có thể trực tiếp giảng dạy cho các học sinh của mình.
Nhưng vấn đề là.
Thực tế không phải tiểu thuyết.
Không phải cứ nói là giáo sư đại học trẻ tuổi nào đó khoảng hai mươi tuổi.
Trong cuộc sống hiện thực, người có thể lên làm giáo sư đại học, tuổi tác bình thường sẽ không quá nhỏ.
Mấy vị giáo sư này đều lớn tuổi như vậy, còn muốn tham gia hạng mục điều trị kích thích như vậy sao?
Trịnh Hâm trừng mắt nhìn Trần Mục, trăm mối vẫn không có cách nào giải thích được, “Không phải, Đông Y các ngươi, bây giờ ngay cả suy thận cũng có thể điều trị sao?”
Trần Mục lắc đầu: “Làm sao có thể.”
Trịnh Hâm giữ vẻ hoài nghi, “Vậy các ngươi còn…”
Trần Mục thở dài một tiếng, nói: “Mạch tượng của Giang Tinh rất phức tạp, kỳ thực cho dù là đưa đến bệnh viện tam giáp, đơn giản cũng chính là dùng insulin, kết hợp với đủ loại phương thức kháng sinh, để chữa bệnh cho hắn.”
Trịnh Hâm không hề bị lay động: “Bệnh viện trên thị trường, phần lớn đều là chẩn đoán như vậy.”
Trần Mục gật đầu: “Nhưng mà ngươi không thể phủ nhận là, phần lớn kháng sinh và thuốc kích thích, dùng lâu dài, hoặc truyền dịch trong thời gian dài, cuối cùng người bệnh cho dù khống chế được bệnh tình, nhưng tố chất thân thể lại biến thành cái dạng gì.”
Trịnh Hâm: “Nhưng bác sĩ Trần, rất nhiều thời điểm, người bệnh trong tình huống như vậy, có thể sống sót đã rất tốt rồi.”
Trần Mục chỉ chỉ ra phía ngoài cửa, “Thế nhưng chỉ cần mấy vị lão giáo sư kia tới, chúng ta có nắm chắc thông qua phương thức Đông Y, khống chế các chỉ tiêu cơ thể của Giang Tinh.”
“Trong tình huống không cần bất luận thuốc kích thích nào, trong thời gian nửa tháng, chúng ta có thể điều lý tình trạng cơ thể Giang Tinh.”
Trịnh Hâm vẫn không quá lý giải, “Theo lý thuyết, cho dù là sáu vị giáo sư đến Đại học Hải Thành, các ngươi vẫn như cũ không thể điều trị suy thận của Giang Tinh.”
“Ta tạm thời tin tưởng, Đông Y thần kỳ.”
“Tin tưởng các ngươi có thể khống chế bệnh tình của Giang Tinh trong vòng nửa tháng không chuyển biến xấu, hơn nữa có thể điều lý tình trạng cơ thể của hắn, nhưng làm như vậy có ý nghĩa gì?”
“Nửa tháng sau, các ngươi không phải vẫn đưa Giang Tinh đến bệnh viện tam giáp, để làm trị liệu bằng thuốc kích thích sao?”
Trần Mục thở dài, “Đại khái, là vì để cho Đại học Hải Thành, không nên xuất hiện Nghiêm Chi thứ hai a?”
Trịnh Hâm không dám tin vào tai mình, “Cái gì?”
“Chẳng lẽ ngươi còn không nhìn rõ tình trạng cơ thể của Nghiêm Chi sao, không có chút nào sức chống cự, cơ thể yếu ớt chỉ cần gió thổi qua liền ngã.”
“Chúng ta tranh thủ thời gian nửa tháng này, chính là vì để cho Giang Tinh sau khi trải qua hệ thống trị liệu, có thể giống một người bình thường đi sinh hoạt, không phải trở thành Nghiêm Chi thứ hai.”
Lời của Trần Mục còn chưa nói xong.
Liền thấy một thân ảnh uyển chuyển như liễu rủ trong gió, xuất hiện ở cửa phòng y tế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận