Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 214: Làm liếm chó, đem chính mình làm thành song phổi lây nhiễm! (1)

**Chương 214: Làm liếm cẩu, tự biến mình thành viêm phổi! (1)**
Thời gian chầm chậm trôi qua khoảng nửa phút.
Trần Mục mới gắng gượng tìm lại được giọng nói của mình.
"Vậy cô có biết, tại sao hắn lại làm nhiều việc như vậy không?"
Trần Mục xoa xoa thái dương có chút nhức mỏi.
Thực ra, khi nghe được điều kiện gia đình của Xa Lương không tệ, Trần Mục cũng coi như là lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần người nhà của đứa nhỏ này biết được tình trạng của hắn.
Tiền thuốc men, gia đình như vậy hoàn toàn có thể chi trả được.
Thế nhưng...
Nghĩ đến việc Xa Lương sốt cao suốt hai năm, nhưng không hề đến bệnh viện.
Cũng không hề dừng bước chân đi làm, Trần Mục cũng có chút đau đầu.
Bác sĩ sợ nhất chính là gặp phải bệnh nhân không phối hợp trị liệu.
"Lam Lan, hiện giờ Xa Lương không phối hợp trị liệu."
"Ta cần làm rõ nguyên nhân, tại sao hắn nhất định phải đi làm thêm."
"Ta hy vọng cô có thể nói cho ta biết tất cả những gì cô biết."
Lam Lan ngược lại không do dự, chỉ nói: "Bác sĩ Trần, phối hợp với ngài ngược lại là không có vấn đề, chỉ là có một vài chuyện, tôi muốn nói rõ ràng."
"Tôi tuy nói biết một chút thông tin liên quan đến học trưởng Xa Lương."
"Nhưng tôi cũng chỉ là nghe đồn, không xác định được độ chính xác của thông tin."
Trần Mục cười khổ gật đầu: "Bây giờ về cơ bản, là 'còn nước còn tát'."
Nếu không phải là Xa Lương ngã ở sân phòng y tế của trường.
Hơn nữa hành động bất tiện, Trần Mục căn bản không có nắm chắc ngăn cản được bước chân đi làm của đối phương.
Dù cho...
Biết rõ đối phương có thể bệnh không hề nhẹ!
Lam Lan tựa vào bức tường của phòng y tế.
Hồi tưởng một hồi, mới mở miệng nói: "Tôi biết trong trường chúng ta có một người như Xa Lương, là vào hai năm rưỡi trước."
"Không biết bác sĩ Trần có từng tìm hiểu, hội sinh viên trường có một quỹ từ thiện nhỏ."
"Do học sinh đang học quyên góp, hàng năm vào cuối năm, đều sẽ phân phát đến cho những sinh viên nghèo khó."
Trần Mục gật đầu: "Có nghe qua."
Lam Lan: "Trước khi tôi trở thành chủ tịch hội học sinh, ở trong hội học sinh, chính là phụ trách ghi chép những khoản quyên góp từ thiện này."
"Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Xa Lương."
"Xa Lương mặc hàng hiệu, đội mưa tiến vào phòng ghi danh, trực tiếp đặt lên bàn của tôi 10 vạn tệ."
"Để cho tôi ghi danh cho hắn, bác sĩ Trần, lúc đó tôi ngây cả người..."
Lam Lan cười khổ tâm: "Hội học sinh trường, chỉ tiếp nhận quyên góp của sinh viên đang học, một năm chúng tôi nhận được quỹ từ thiện, cộng lại, cũng không có đến 10 vạn tệ."
"Phản ứng đầu tiên của tôi lúc đó, là người này hoặc là đã tốt nghiệp, hoặc là tới trêu đùa tôi."
Trần Mục cũng có chút trợn tròn mắt: "Chơi lớn vậy..."
---
「 Tôi càng nghe, càng thấy mơ hồ? 」
「 Tôi cũng vậy, tôi còn tưởng rằng hắn không nỡ đi khám bệnh, ngoại trừ không có tiền, tôi thật sự nghĩ mãi mà không rõ lý do hắn không đi khám bệnh. 」
「 Đem tiền đi quyên hết, bản thân lại ăn cơm thừa canh cặn? 」
「 Thật là càng ngày càng không hiểu nổi, đầu óc của người có tiền, rốt cuộc là cái gì... 」
「 Nhìn biểu lộ của bác sĩ Trần, cảm giác bác sĩ Trần - người trong cuộc, còn mơ hồ hơn cả chúng ta - những cư dân mạng. 」
「 Có thể không mơ hồ sao? Đặt mình vào hoàn cảnh đó mà xem, bác sĩ Trần có thể đã chuẩn bị giúp hắn xoay tiền, để cho hắn chữa bệnh cho tốt, kết quả lại còn là một kẻ có tiền, loại có tiền hơn bác sĩ Trần rất nhiều! 」
「......」
---
Trần Mục hít sâu mấy hơi.
Mới khiến cho bản thân tỉnh táo lại từ trong cơn kinh ngạc.
Lại mở miệng.
Trong giọng nói vẫn tràn đầy khó hiểu: "Vậy cô có biết, nguyên nhân Xa Lương đem tiền của mình đi quyên góp, lại đi làm năm công việc cùng lúc, không?"
Nghe Trần Mục hỏi.
Biểu lộ của Lam Lan, bắt đầu trở nên có chút khó hiểu.
Một lúc sau.
Mới mở miệng nói: "Chuyện này năm đó ở trong trường, ồn ào huyên náo, tôi cho rằng bác sĩ Trần anh cũng biết chứ."
Trần Mục: "Tôi không biết..."
Lam Lan: "Trước kia trong trường, có một phú nhị đại 'liếm cẩu' bị đồn đại rất thần kỳ, bác sĩ Trần anh thật sự không biết sao?"
Trần Mục lâm vào trầm tư.
Hít sâu một hơi, "Cô nói là, cái người mỗi ngày lái siêu xe, theo đuổi nữ thần thổ lộ?"
Nhìn thấy Lam Lan gật đầu.
Trần Mục không dám tin chỉ vào hướng phòng quan sát, mở miệng: "Cô nói nam chính trong tin đồn bát quái trước kia, là Xa Lương?"
Theo Lam Lan lại một lần nữa gật đầu.
Trần Mục triệt để im lặng.
Trên thực tế.
Liên quan tới tin đồn bát quái của Xa Lương, trước kia hắn quả thật có nghe qua một chút...
Trong truyền thuyết.
Mấy năm trước ở Đại học Hải Thành, có một phú nhị đại đặc biệt phô trương.
Khi nhập học.
Mang theo đội xe Lamborghini, đến đưa tiễn hành lý.
Ngày nhập trường.
Liền thành công thu nhận được một đám đàn em ở trong sân trường.
Mặc dù rất nhiều người đều coi thường phú nhị đại, nhưng nếu như có thể kết thân, thì có mấy ai lại không thích làm bạn với phú nhị đại?
Lời tuy khó nghe.
Nhưng rất nhiều khi, phú nhị đại tâm tình tốt, tùy tiện cho một chút đồ vật nhỏ.
Cũng là đủ cho gia đình bình thường sống mấy tháng.
Xa Lương nhập trường chưa được mấy ngày.
Liền gặp một học tỷ.
Học tỷ kỳ thực dáng dấp không phải rất xinh đẹp, cũng không ai biết, Xa Lương rốt cuộc là thích nữ sinh này ở điểm nào.
Sở dĩ gây chấn động toàn trường.
Là bởi vì vào ngày thứ hai sau khi xác nhận tình cảm của mình, Xa Lương ngay tại trong trường, triển khai "thế công" của mình!
Tặng đồ xa xỉ.
Tặng hoa.
Vì học tỷ tổ chức tiệc.
Thậm chí là tặng xe...
Gần như là tất cả những thủ đoạn phô trương mà phú nhị đại thường dùng để theo đuổi người khác.
Trong thời gian cực ngắn.
Bị Xa Lương dùng đi dùng lại mấy lần.
---
「???」
「 Nghe đến xe, tôi thật muốn khóc, chỉ hận tại sao tôi không phải là học tỷ kia! 」
「 Huynh đệ phía trước, giới tính của anh vẫn chưa đổi đâu! 」
「 Tôi chỉ là thích xe thôi! Không biết cùng Xa Lương làm huynh đệ, hắn có thể sẽ nổi hứng, tặng cho tôi một chiếc xe hay không. 」
「 Các người thật là, biết cách nằm mơ trên bình luận. 」
「 Nói thật, tôi vẫn không có cách nào, đem bệnh nhân đầy bụi đất vừa mới kia, với phú nhị đại phô trương trong lời kể của bọn họ, liên hệ với nhau... 」
「......」
---
Khi đó đừng nói là Xa Lương.
Ngay cả rất nhiều sinh viên Đại học Hải Thành, đều cho rằng kết cục sẽ là, Xa Lương ôm mỹ nhân về...
Thế nhưng thực tế lại là.
Hai bên闹 chia tay.
Xa Lương từ đó, đem xe sang trọng của mình cất ở trong nhà.
Đem tiền tiêu vặt quyên cho hội học sinh.
Mỗi ngày không ngừng đi làm.
Lam Lan thở dài: "Bác sĩ Trần, anh có biết vì sao học trưởng Xa Lương lại biến thành như vậy không?"
Trần Mục: "Tôi không hiểu rõ..."
Lam Lan cười khổ nói: "Đứng ở góc độ của nữ sinh chúng tôi mà nói, học trưởng Xa Lương đang trả nợ."
"Học tỷ kia, điều kiện gia đình không tốt lắm, bề ngoài cũng không phải xuất chúng."
"Xa Lương cho rằng trước đây mình cao điệu tỏ tình, là đem đối phương coi như công chúa mà cưng chiều, nhưng trên thực tế, học tỷ ở trong trường, phải đối mặt với những lời đồn đại mà người thường không thể tưởng tượng nổi..."
Nói đến đây.
Lam Lan liếc Trần Mục một cái, "Bác sĩ Trần có biết tại sao tôi lại biết nhiều như vậy không?"
Trần Mục lắc đầu.
Lam Lan tiếp tục nói: "Bởi vì học tỷ ban đầu ở trong hội học sinh dẫn dắt tôi, chính là nữ chính trong tin đồn bát quái trước kia."
"Kỳ thực đại học, đã coi như là một xã hội thu nhỏ."
"Tại sao tôi lại nhiều lần cường điệu, học tỷ tướng mạo bình thường, bởi vì đây là ngọn nguồn của những lời đồn đại trước kia..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận