Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 69: Hiệu trưởng, lại xảy ra chuyện , nếu không thì ngươi chuẩn bị tự nhận lỗi từ chức a?

**Chương 69: Hiệu trưởng, lại xảy ra chuyện rồi, hay là ngài chuẩn bị sẵn tinh thần từ chức đi?**
"Không đến mức đó chứ..."
Tô Băng Băng mới nói được nửa câu.
Rủ mắt xuống.
Liền thấy nam sinh có chút lảng tránh ánh mắt.
Trong nháy mắt, mắt trợn tròn, vẻ mặt khó tin nhìn nam sinh đang thở máy, "Bạn học, không phải chứ, cậu thật sự không phải lần đầu ăn nấm trên giường đó à..."
Nam sinh: "Hu hu..."
Lần này.
Trần Mục thậm chí không hề suy nghĩ, liền quay đầu, hướng ánh mắt về phía anh quay phim bên cạnh.
Tới rồi!
Đồng hương Nấm Tỉnh!
Phiên dịch cho đồng hương của anh nghe chút đi!
Khóe môi anh quay phim giật giật, "Cậu ta nói... Trước kia ăn không có việc gì, lần này cậu ta sùi bọt mép, chắc chắn không liên quan đến nấm..."
Trần Mục: "..."
Tô Băng Băng: "..."

「 C·h·ết cười mất thôi, tôi xem tiết mục này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy có sinh viên khiến bác sĩ Trần câm nín.」
「 Như vậy thì thầy t·h·u·ố·c nào chịu nổi? Tự tìm đường c·hết thì thôi đi, đến một câu nặng lời cũng không thể nói!」
「 Người ta đã đeo máy thở rồi, cô còn muốn nói nặng lời? Xảy ra chuyện thì làm sao?」
「 Tôi tò mò nhất từ trước đến giờ là, anh quay phim rốt cuộc làm thế nào mà phiên dịch được cậu ta đang nói gì, cậu ta cứ ô ô ở đó nửa ngày, tôi chẳng hiểu chữ nào?」
「 Có lẽ...」
「 Các đại lão Nấm Tỉnh, có ngôn ngữ đặc biệt của họ...」
「......」

Trần Mục nhìn nam sinh đang nằm đó.
Khẽ thở dài, lặng lẽ lấy điện thoại dự phòng ra.
Thành thục tìm số điện thoại của hiệu trưởng, gọi tới.
Điện thoại vừa kết nối, liền nghe được giọng nói lo lắng khác thường của hiệu trưởng, "Bác sĩ Trần, cậu muốn hỏi tình hình học sinh trong phòng phẫu t·h·u·ậ·t à?"
"Cậu yên tâm đi, chúng tôi vẫn đang canh ở cửa phòng phẫu thuật đây!"
"Bác sĩ đến giờ vẫn chưa ra, người hẳn là còn cứu được."
Nghe giọng nói của hiệu trưởng.
Trần Mục im lặng một lát, "Hiệu trưởng... Tôi gọi cho ngài, là có chuyện khác..."
Vừa dứt lời.
Đầu dây bên kia, hiệu trưởng thốt lên, "Bác sĩ Trần, tim tôi không tốt lắm."
Giây tiếp theo.
Hiệu trưởng liền nhanh chóng cúp máy.
Trần Mục cau mày nhìn điện thoại di động trong tay, "???"

「 Ha ha ha ha ha!!! C·hết cười mất, phản ứng của hiệu trưởng thật quá chân thực!」
「 Hiệu trưởng: Giờ tôi không nghe nổi tin xấu đâu!」
「 Tội nghiệp hiệu trưởng, người trước còn đang chờ vào ICU, kết quả giờ lại thêm một người nữa!」
「 Hôm qua còn thấy làm bác sĩ ở trường không phải việc đơn giản, hôm nay nhìn lại, hiệu trưởng còn xui xẻo hơn...」
「 Hiệu trưởng: v·a·n· ·c·ầ·u đám sinh viên, đừng có tự tìm đường c·hết nữa, để cho ta yên ổn về hưu đi!」
「 Ha ha ha ha!!!」
「......」

Trần Mục đang cau mày nhìn điện thoại.
Vẻ mặt có chút khó chịu.
Tô Băng Băng bên cạnh định mở miệng an ủi Trần Mục đôi câu.
Đột nhiên.
Điện thoại dự phòng của Trần Mục reo lên, là hiệu trưởng gọi lại.
Trần Mục nhận điện thoại, cướp lời trước khi người bên kia kịp lên tiếng, "Hiệu trưởng, trường học lại xảy ra chuyện rồi, hay là ngài chuẩn bị sẵn tinh thần từ chức đi!"
Vừa dứt lời.
Hiệu trưởng lại một lần nữa nhanh chóng cúp máy.

「 Hiệu trưởng: Hình như ta vừa nghe được tin tức gì đó đáng sợ.」
「 Lần thứ hai rồi, điện thoại này là không gọi được nữa.」
「 Mở miệng đã bảo hiệu trưởng tự xin từ chức, tôi là hiệu trưởng tôi cũng sợ.」
「 Tôi coi như đã hiểu, trong trường đại học, gây sự với ai thì gây, đừng có chọc vào bác sĩ, bởi vì oán khí của bác sĩ là lớn nhất trong cả trường!」
「......」

Tô Băng Băng cẩn thận quan sát Trần Mục.
Trần Mục thất thần, im lặng nhìn chằm chằm điện thoại di động.
Sắc mặt u ám đến mức.
Khiến cho cậu sinh viên đang thở máy, sùi bọt mép trước mặt nhìn, tốc độ sùi bọt mép cũng chậm lại.
Điện thoại vừa bị cúp chưa được hai phút.
Điện thoại Trần Mục lại vang lên, Trần Mục bắt máy.
Vừa kết nối.
Giọng nói lo lắng của hiệu trưởng liền vang lên, "Bác sĩ Trần, tôi vừa mới uống thuốc trợ tim, cậu nói xem đã xảy ra chuyện gì..."
"Chúng ta trước khi huấn luyện quân sự lần này, chẳng phải đã chuẩn bị kỹ càng rồi sao?"
"Điều động nhiều xe cứu thương của trường như vậy túc trực trong trường..."
Trần Mục lạnh giọng, "Nhiều xe cứu thương như vậy có ích lợi gì, có thể nhân viên y tế của trường chúng ta chỉ có mình tôi!"
Hiệu trưởng biết mình đuối lý.
Nhưng vẫn có chút ấm ức, nhỏ giọng biện hộ, "Bác sĩ Trần, cậu cũng không phải không biết, thông báo tuyển dụng đã đăng từ lâu..."
"Nhưng mỗi lần có người đến nhận lời mời, làm không đến một tháng, liền nói sợ học sinh trong trường xảy ra chuyện, bọn họ phải gánh trách nhiệm y tế..."
"Liền xin nghỉ..."
Trần Mục tiếp tục hừ lạnh, sắc mặt dịu đi một chút.
Tức giận thì tức giận.
Nhưng làm bác sĩ của Đại học Hải Thành, tình hình cụ thể của trường mình, Trần Mục vẫn rõ.
Anh biết hiệu trưởng cũng đã cố gắng hết sức.
Khẽ thở dài, bắt đầu kể rõ ràng chuyện vừa xảy ra.
Cuối cùng nói: "Chúng tôi bây giờ đang trên đường hội họp với xe 120, nếu không có gì ngoài ý muốn, học sinh này cũng sẽ được đưa đến bệnh viện của hiệu trưởng."
"Vừa hay thầy phụ đạo của cậu ấy, sau đó cũng sẽ đưa một học sinh khác đến bệnh viện."
"Ngài bảo thầy phụ đạo ở lại, canh ở ngoài phòng ICU, đợi người nhà đến."
Hiệu trưởng đồng ý.
Thái độ tốt đẹp nói, "Bác sĩ Trần, cậu yên tâm, hôm nay tôi sẽ sắp xếp thầy phụ đạo, đổi phòng ngủ cho hai bạn học khác cùng phòng."
"Mặc dù nói trong tình huống bình thường, trường chúng ta không cho học sinh tùy ý đổi phòng."
"Nhưng..."
"Tình huống đặc biệt, phải xử lý đặc biệt."
Trần Mục liếc nhìn nam sinh đang nằm trên xe cứu thương, vẫn còn sùi bọt mép.
Nghiến răng.
Thêm một câu, "Còn phải thêm một điều nội quy mới! Cấm tùy ý ăn nấm trên giường bạn cùng phòng! Nấu chín cũng không được!"
Vừa dứt lời.
Nam sinh đang sùi bọt mép, càng phun ra nhiều bọt hơn.

"Bác sĩ Trần, chúng ta cách xe cứu thương của đối phương không đến một kilomet."
Tô Băng Băng vẫn luôn nhìn bản đồ trên điện thoại, lên tiếng nhắc nhở.
Trần Mục vội nói: "Hiệu trưởng, xe cứu thương của tôi tới rồi, ngài bảo thầy phụ đạo của học sinh đến cửa phòng cấp cứu đón cậu ấy là được."
Vội vàng cúp điện thoại.
Không lâu sau.
Xe cứu thương của trường liền hội họp thành công với xe cứu thương 120.
Chuyển học sinh đang sùi bọt mép sang xe cứu thương 120, đồng thời nói rõ tình hình với nhân viên cấp cứu 120.
Thầy phụ đạo của nam sinh cũng đã đợi ở cửa phòng cấp cứu, sau này tất cả quá trình điều trị đều có thể do trường chi trả, chịu trách nhiệm ký tên.
Xe 120 lúc này mới rời đi.
Trên đường về trường.
Trần Mục ngồi ghế phụ, nhắm mắt dưỡng thần.
Đột nhiên.
Điện thoại dự phòng của Trần Mục reo lên.
Trần Mục giật mình mở to mắt, điện thoại này, thông với điện thoại phòng y tế.
Khi điện thoại phòng y tế không có người nghe, cuộc gọi khẩn cấp sẽ được chuyển đến điện thoại dự phòng của anh.
Ấn mí mắt phải đang giật liên hồi.
Trần Mục vừa nghe máy, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc, "Bác sĩ Trần, tôi là bạn cùng phòng của Hạ Thông Minh!"
"Ngài còn nhớ chúng tôi không, Hạ Thông Minh xảy ra chuyện, bây giờ đang ở phòng y tế, ngài còn bao lâu nữa thì về!"
Trần Mục nhíu mày, "Cậu nhóc nuốt bóng đèn kia? Cậu ta không phải mới rời phòng y tế sao? Đừng nói với tôi là cậu ta lại nuốt bóng đèn?"
Nam sinh đầu dây bên kia, gấp đến mức sắp khóc, "Cậu ấy không có nuốt bóng đèn..."
Trần Mục vừa thở phào một hơi, liền nghe thấy...
"Cậu ấy muốn biểu diễn nuốt lửa cho chúng tôi xem, tự đốt miệng mình, cổ họng cũng mất tiếng rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận