Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 172: Chụp tống nghệ, da giòn sinh viên cướp tiễn đưa điểm nóng?

Chương 172: Quay gameshow, sinh viên "giòn" tranh nhau "tặng đầu" tạo hot trend?
"Hạt tròn gì, cà chua hạt tròn sao?"
Trần Mục ngoáy ngoáy lỗ tai, hay là không muốn tin vào những gì mình vừa mới nghe được.
Dù sao cũng là hai nam sinh viên trông có vẻ ngoài bảnh bao.
Không đến mức ngốc nghếch như vậy......
Không phải.
Không đến mức thái quá như vậy?!
Nam sinh gầy gò còn cho rằng Trần Mục không nghe rõ mình nói gì.
Liền cao giọng hơn một chút.
Nhìn Trần Mục.
Vẻ mặt thành khẩn hô: "Bác sĩ Trần, là phiên tả diệp hạt tròn, anh có biết phiên tả diệp hạt tròn là t·h·u·ố·c gì không?"
"Nếu anh không rõ cũng không sao, chúng tôi có mang vỏ hộp t·h·u·ố·c tới!"
Nói xong.
Nam sinh còn thật sự từ trong túi quần, móc ra một hộp t·h·u·ố·c bị bóp méo mó không còn hình dạng.
Trần Mục xoa xoa thái dương.
Mặt mày tuyệt vọng.
Quay đầu nhìn về phía camera trực tiếp bên cạnh.
Trước kia các sinh viên đại học "da giòn" mặc dù cũng rất thái quá.
Nhưng còn xa mới đến nước này!
Chẳng lẽ đám sinh viên "da giòn" này, là thấy trường học đang quay gameshow.
Cố gắng "tự tìm đường c·hết" để tạo "điểm nóng" cho trường sao?
Đùa gì vậy!
"Tặng" như vậy......
Chưa chắc là "tặng" điểm nóng, nhưng chắc chắn có thể khiến tiền lương hưu của hiệu trưởng "bay màu"!

"C·hết cười mất, bác sĩ Trần sao có thể không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ là không muốn tin thôi!"
"Nhà ai người tốt lại đi tin cái này, nguyên hộp phiên tả diệp hạt tròn, lại còn bụng rỗng!"
"Bản sinh viên trường Y đang trong giờ học xem gameshow bị thầy giáo bắt gặp, kết quả bây giờ thầy giáo lại cùng chúng tôi xem gameshow! Ha ha ha ha!!!"
"Nghi ngờ chúng ta là cùng một lớp, thầy giáo chúng ta không những mang chúng ta xem gameshow, còn cảm thán ở đây, giống như quay về những năm tháng làm ở phòng c·ấp c·ứu, chẳng có mấy người b·ệ·n·h bình thường!"
"Cùng một thế giới, cùng một giáo sư, thầy giáo của chúng tôi nói ba mươi năm trước, ông ấy gặp phải một người còn trâu bò hơn, ăn hai hộp phiên tả diệp, suýt chút nữa không cứu về được!"
"Còn tưởng sinh viên "da giòn" trâu bò, không ngờ trước đó đã có người thích "tìm đường c·hết" như vậy!"
"Có khi người b·ệ·n·h năm đó, lại là trưởng bối của hai "đại thông minh" này, cũng không chừng! Ha ha ha ha!!!"
"Thầy giáo chúng tôi cũng nghi ngờ như thế! Ông ấy nói, có đôi lúc, gen "thái quá" quá cũng sẽ di truyền!"
"......"

"Tôi nghe rõ rồi, phiên tả diệp hạt tròn......"
Trần Mục quả thực hít vào một hơi thật sâu.
Mới miễn cưỡng khống chế được tâm trạng của mình.
Nhìn về phía hai nam sinh, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó hiểu, "Không phải......"
"Không biết cái mà chúng ta đang nói ‘phiên tả diệp hạt tròn’, có phải cùng một thứ hay không."
"Thứ đó, chẳng lẽ không phải t·h·u·ố·c xổ sao?"
Hai nam sinh ăn ý mười phần, cùng nhau gật đầu trước mặt Trần Mục, "Đúng vậy!"
"Bác sĩ Trần, anh không hổ danh là thần y trong lời đồn của trường!"
"Ngay cả việc phiên tả diệp hạt tròn là t·h·u·ố·c xổ cũng biết!"
Trần Mục bất đắc dĩ.
Loại t·h·u·ố·c phổ biến này, cơ bản sinh viên y nào cũng từng học qua.
Có điều, vấn đề ở đây không phải là hắn có biết tên t·h·u·ố·c hay không?
Vấn đề rõ ràng là!
"Biết rõ phiên tả diệp là t·h·u·ố·c xổ, sao các cậu còn dám ăn nguyên hộp?"
"Lại còn bụng rỗng?"
Trần Mục lại hít vào một hơi thật sâu, cố gắng khuyên nhủ bản thân không nên quá k·í·c·h động.
"Phiên tả diệp thứ này, cho dù là người b·ệ·n·h bị táo bón, uống hai gói là có thể "nhảy nhót" cả ngày!"
"Hai cậu ăn nhiều như vậy, không tiêu chảy mới lạ!"
"Hai cậu ai khám trước? Thẻ căn cước hoặc thẻ bảo hiểm y tế, đưa tôi một cái!"
Nam sinh gầy gò vừa định vịn bàn ngồi xuống.
Gã mập phía sau đột nhiên vọt một bước dài lên.
Nhanh chóng kéo nam sinh gầy gò ra, tự mình đặt m·ô·n·g ngồi vào ghế khám b·ệ·n·h của Trần Mục.
Cánh tay còn trực tiếp khoác lên cái gối bắt mạch của Trần Mục.
Cùng lúc đó.
Gã mập một tay rút ra từ trong túi, một tấm thẻ căn cước, trực tiếp đập xuống trước mặt Trần Mục.
"Bác sĩ Trần, tình trạng của tôi nghiêm trọng hơn cậu ta, tôi khám trước!"
Trần Mục vừa nhận lấy thẻ căn cước, còn chưa kịp đưa lên máy quét.
Nam sinh gầy gò bị đẩy ra liền k·í·c·h động nhảy dựng, giật lấy thẻ căn cước trong tay Trần Mục.
Trừng mắt nhìn bạn mình: "Mày đ·á·n·h r·ắ·m!"
"Hôm nay tính đến trưa, mày "đi" 10 lần, tao "đi" 12 lần, rõ ràng là tao nghiêm trọng hơn!"
Gã mập vẻ mặt lẽ thẳng khí hùng: "Đúng vậy! Mày "đi" nhiều hơn tao hai lần, chứng tỏ mày đã giải độc! T·h·u·ố·c xổ của mày đã được tống ra ngoài rất nhiều!"
"Nhưng tao thì khác!"
"Tao ít hơn mày hai lần, cho nên t·h·u·ố·c xổ trong người tao chắc chắn còn nhiều hơn mày!"
"Bác sĩ Trần khám cho tao trước, hoàn toàn không có vấn đề gì!"

"Hít hà! Có phải não của mình có vấn đề rồi không, sao mà mình lại thấy gã mập này nói, đáng c·hết lại có lý?! 」
"Yếu ớt giơ tay, tôi cũng cảm thấy não mình có khả năng xảy ra vấn đề, tôi cũng cảm thấy gã mập nói, hình như có chút đạo lý kỳ kỳ quái quái?! 」
"Có chuyên gia nào ở đây không, giải thích hộ một chút, gã mập nói có lý hay không? 」
"......"

Trần Mục thở dài.
Đem thẻ căn cước của gã mập đập lên bàn.
Nhìn về phía nam sinh gầy gò bên cạnh hắn, "Bạn học, đưa thẻ căn cước, hoặc thẻ bảo hiểm y tế của cậu cho tôi!"
Nam sinh gầy gò hai mắt sáng lên: "Được thôi! Bác sĩ Trần!"
Một bên gọn gàng đem thẻ căn cước của mình đập lên bàn Trần Mục.
Một bên cố gắng "cô lập" bạn mình, "Nhanh, không nghe thấy à, bác sĩ Trần đã lên tiếng, bảo tao khám trước, mày còn không mau lên, nhường đường cho tiểu gia?!"
Gã mập mặt mày vô tội nhìn về phía Trần Mục.
Trần Mục cũng đã quét ra thông tin của bạn hắn trên máy tính.
「 Tiêu Giao!」
Đưa tay chỉ vào bàn, "Tiêu Giao, ngồi xuống, tôi bắt mạch cho cậu!"
"Bác sĩ Trần, sao không khám cho tôi trước..." Gã mập vẻ mặt không cam lòng, không muốn đứng lên, nhường chỗ cho bạn mình.
Trần Mục bắt đầu bắt mạch cho Tiêu Giao, "Thể trạng của cậu tốt hơn, còn có thể cầm cự thêm một lát."
"Còn thể trạng của bạn cậu, cứ "đi" như thế, c·hết người cũng không phải là không thể!"
Nghe Trần Mục nói vậy.
Gã mập lập tức im bặt, không dám nhiều lời.
Cũng giúp Trần Mục có được không gian yên tĩnh để bắt mạch.
Nửa phút sau.
Trần Mục buông tay ra.
Đang chuẩn bị lấy túi châm cứu của mình.
Thì thấy ở cửa có một người, cầm một túi phim chụp CT đi đến.
Từ Lượng liếc qua những người b·ệ·n·h mới xuất hiện trong phòng.
Hơi kinh ngạc một chút.
Không hổ là Đại học Hải Thành, mới bao lâu!
Sinh viên "da giòn" lại đổi một nhóm khác, "Bác sĩ Trần, người giao hàng vừa rồi đã chụp CT xong, ngài xem bây giờ, hay lát nữa xem?"
Trần Mục đưa tay, Từ Lượng liền nhanh chóng đem phim chụp đẩy tới.
Mở đèn đọc phim.
Trần Mục đột nhiên quay đầu, chỉ chỉ hướng Tiêu Giao, nói với Từ Lượng: "Anh bắt mạch cho cậu ta một chút, rồi nói cho tôi biết kết luận của anh."
"A, được." Từ Lượng tự mình kéo một cái ghế.
Vừa mới chuẩn bị ngồi xuống.
Để bắt mạch lại cho Tiêu Giao.
Đột nhiên!
Trong phòng truyền đến một hồi xú khí huân t·h·i·ê·n!
Trần Mục c·ứ·n·g đờ quay đầu lại, liền thấy Tiêu Giao vẻ mặt lúng túng, "Bác sĩ, hình như tôi "ị" ra quần rồi."
Thậm chí ngay cả thời gian để Trần Mục "suy sụp", cũng không có.
"Phốc thử ——"
Phòng y tế.
Lại một lần nữa truyền đến một hồi âm thanh kỳ quái.
Gã mập đi cùng Tiêu Giao, tuyệt vọng che mặt.
Giọng nói buồn bã từ trong hai tay hắn truyền ra, "Tôi...... hình như cũng......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận