Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 189: Giáo thụ, sư huynh đem chính mình đâm liệt nửa người! (2)

**Chương 189: Giáo sư, sư huynh tự châm mình liệt nửa người! (2)**
"Ta đi? Đây là tình huống gì, Trung y thần kỳ như vậy sao?"
"Kỳ thực tình huống như vậy, chính là trong thân thể mỡ và nước hơi nhiều một chút, tạo thành thịt mềm béo phì giả tạo, rất nhiều bác sĩ cũng có thể nhìn ra được."
"Bác sĩ Trần chân chính thần kỳ, vẫn là đánh giá ra Hứa Linh Nhi uống thuốc kích thích thời gian, ta tận mắt thấy lão giáo sư của chúng ta chiếu lại đoạn phim phát trực tiếp mấy lần, lão giáo sư ngây cả người..."
"Đúng vậy, lão giáo sư của chúng ta trực tiếp vung tay bỏ đi, nói mình tuổi đã cao, trình độ xem tướng còn không bằng một người trẻ tuổi, chịu đả kích?!"
"Ta cùng bạn học phía trên có lẽ học chung lớp, bạn quay đầu nhìn xem, giáo sư vung tay rời đi, sau đó lại từ cửa sau đi vào xem trực tiếp..."
"???"
"Khá lắm, ta quay đầu nhìn một chút, giáo sư thật đúng là trở về, không những trở về, còn mượn giấy bút của bạn học phía sau, đây là chuẩn bị ghi chép sao?"
"Sống đến già học đến già, thảo nào người ta có thể làm giáo sư, thái độ học tập này đã bỏ xa rất nhiều người..."
"..."
--- Trần Mục khẽ gật đầu, "Thịt trên người ngươi, về cơ bản đều là do uống thuốc kích thích mà ra."
"Nếu như phán đoán của ta không sai, trước kia ngươi mắc phải, hẳn là ban xuất huyết dị ứng?"
Hứa Linh Nhi lại một lần nữa giơ ngón tay cái với Trần Mục, "Bác sĩ Trần, anh thật là thần!"
Trần Mục tiếp tục nói: "Trong tình huống bình thường, mắc ban xuất huyết dị ứng, bác sĩ bình thường sẽ khuyên người bệnh không nên quá mệt nhọc, nhưng mà ngươi hẳn là trong thời gian uống thuốc, thường xuyên làm việc quá sức, thức đêm."
"Ăn cơm cơ bản cũng là vội vàng."
"Lại thêm, ta xem tướng mạo của ngươi, thời gian ngươi mắc bệnh hẳn là không dài."
"Ta suy đoán, ngươi hẳn là học sinh cấp ba, mắc ban xuất huyết dị ứng, sau đó tiến hành trị liệu bằng thuốc kích thích trong vòng nửa năm?"
Hứa Linh Nhi đờ người.
Ngây ngốc nhìn Trần Mục: "Bác sĩ Trần, anh thật là thần!"
"Nếu không phải anh không cần ngày tháng năm sinh của ta, ta đều hoài nghi, anh không phải khám bệnh, mà là xem bói."
Trần Mục cười ha hả chỉ chỉ vào thông tin cá nhân của Hứa Linh Nhi trên máy tính.
Mở miệng nói: "Nếu như ngày tháng năm sinh phía trên này của ngươi, xem bói giỏi cũng có thể tính ra bát tự của ngươi, tính ra đại khái vận mệnh của ngươi, chỉ là không có giờ sinh cụ thể, sẽ không tinh chuẩn như vậy thôi."
Đầu óc Hứa Linh Nhi sắp không đủ dùng, "Bác sĩ Trần, anh thật sự đoán mệnh cho ta?"
"Vậy anh có thể thuận tiện tính cho ta một chút, năm nay tài vận của ta thế nào, có cơ hội trúng 5 triệu không?"
Nụ cười của Trần Mục cứng đờ.
Sinh viên thời nay trong đầu, đều chứa cái gì vậy?
Còn chưa đi ra ngoài xã hội làm việc, đã bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày trúng số?
Bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta chỉ là một bác sĩ, làm sao biết xem bói cho ngươi..."
"Ngươi lại đây, ta tháo vòng tay cho ngươi."
"Ký giả Tô, giúp chuẩn bị một chút cồn và nước."
Tô Băng Băng vừa lên tiếng đồng ý.
Liền thấy bên cạnh mình lướt qua một bóng người.
Tập trung nhìn lại.
Liền thấy giáo sư Lưu Dược đã cầm cồn và nước quay lại.
Tô Băng Băng: "..."
Lần đầu tiên, cô có cảm giác nguy cơ, không biết có thể giữ được công việc trợ lý của mình hay không, cảm giác nguy cơ này lại đến từ một vị giáo sư đại học trọng điểm?!
Trần Mục nhận đồ vật giáo sư Lưu Dược đưa tới.
Pha thêm một chút nước.
Bôi cồn lên trên tay Hứa Linh Nhi, tỉ mỉ xoa.
Đột nhiên.
Một chậu nước, được đặt ở dưới cánh tay Hứa Linh Nhi và Trần Mục.
Trần Mục có chút không hiểu, hướng về phía giáo sư Lưu Dược nhìn, lúc này.
Liền thấy giáo sư Lưu Dược giật mình, im lặng nhìn hắn, "Tiểu hữu, thêm cồn về sau, lúc tháo vòng tay xuống, khả năng lớn là cậu không bắt được vòng tay."
"Nếu như vòng tay thật sự không cẩn thận trượt ra ngoài."
"Có chậu nước này ở phía dưới, có thể giảm chấn, bảo vệ vòng tay."
Nghe giáo sư Lưu Dược nói.
Trần Mục ngây người một lúc.
Có chút áy náy nói: "Là ta sơ suất."
Ngoài miệng nói xin lỗi.
Trần Mục lại không có buông lỏng tay Hứa Linh Nhi.
Rõ ràng đã thoa khắp cồn lên tay Hứa Linh Nhi, Trần Mục vẫn nắm tay người ta, tỉ mỉ xoa.
Hứa Linh Nhi nhìn Trần Mục, sắc mặt có chút ửng đỏ.
Bác sĩ Trần sao còn chưa buông tay nàng ra, chẳng lẽ có ý với nàng?
Nếu là bác sĩ Trần thích nàng, vậy thì tốt quá!
Nàng cũng không dám tin, đời này mình còn có thể tìm được một người bạn trai đẹp trai như bác sĩ Trần.
Cũng không biết bác sĩ Trần khi nào tỏ tình với nàng.
Nàng và bác sĩ Trần, sẽ sinh mấy đứa con?
--- "???"
"Không phải, vì cái gì đến bây giờ còn chưa buông tay con gái người ta, bác sĩ Trần sẽ không trước mặt bao người, sàm sỡ tiểu cô nương chứ?"
"Ta cũng choáng váng, cái này đã 2 phút, còn chưa buông tay người ta ra?!"
"Còn đang phát trực tiếp, thật đúng là loại thái độ buồn nôn này, cũng không biết bình thường không phát trực tiếp, sinh viên đại học Hải Thành, bị khi phụ bao nhiêu lần!"
"???"
"Không phải, các ngươi là người của đại học Hải Thành chúng ta sao, lại ở chỗ này tung tin đồn nhảm giáo y của chúng ta?"
"Ta phía trước bị đau eo, đi phòng y tế xoa bóp, bác sĩ Trần là người rất tốt, có được không!"
"Trước đó nửa đêm 12 giờ, một nam sinh ký túc xá của chúng ta đột nhiên phát run, bác sĩ Trần còn lái xe về trường học, loại giáo y này các ngươi cũng tung tin đồn nhảm?"
"Ta tin tưởng bác sĩ Trần làm như vậy, nhất định có lý do của bác sĩ Trần!"
"..."
--- "Ân?"
Hứa Linh Nhi còn đang ngượng ngùng nhìn Trần Mục, lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô nhỏ.
Khi Hứa Linh Nhi dùng ánh mắt nghi hoặc, nhìn về phía Tô Băng Băng không biết đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào.
Liền thấy Tô Băng Băng đang kinh ngạc, chỉ về phía tay nàng, nói: "Cô mau nhìn, cổ tay của cô, có phải hay không nhỏ đi một chút so với trước kia?"
"Đậu đen rau muống?"
Hứa Linh Nhi đưa một bàn tay khác, đặt ở bên cạnh bàn tay dính đầy cồn, so sánh một chút.
Kinh ngạc phát hiện, cổ tay của nàng thật sự nhỏ đi?
Trong vòng 2 phút, cổ tay cấp tốc nhỏ đi?
Đây cũng là Trung y sao?
Loại thủ pháp này có thể mở rộng sao?
Nếu trên thị trường, toàn bộ đều là xoa bóp như vậy, sau này còn giảm béo làm cái gì!
Trực tiếp mở các viện xoa bóp, muốn gầy chỗ nào gầy chỗ đó, muốn béo chỗ nào béo chỗ đó.
Để cho mỗi một tấc thịt trên người, đều có thể phát triển ở nơi thích hợp nhất!
"Bác sĩ Trần..."
Hứa Linh Nhi vừa mới mở miệng, Trần Mục liền biết nàng đang suy nghĩ gì.
Bất lực liếc mắt.
Tay đột nhiên dùng sức.
"A!"
Trên cổ tay Hứa Linh Nhi, đột nhiên truyền đến một cơn đau.
Theo tiếng kêu đau của Hứa Linh Nhi, một chiếc vòng ngọc, rơi vào trong chậu.
Trần Mục đưa vòng tay cho Hứa Linh Nhi xong, trực tiếp rửa tay trong chậu.
Vừa rửa tay vừa nói: "Bệnh ban xuất huyết dị ứng không chữa khỏi được, nếu cô muốn uống thuốc Đông y, có thể uống thuốc Đông y để điều tiết một chút."
"Một là có thể phòng ngừa bệnh ban xuất huyết dị ứng của cô tái phát, mặt khác, có thể hóa giải một chút mỡ thừa do thuốc kích thích, trở lại cân nặng bình thường."
Nghe được có thể giảm béo.
Hứa Linh Nhi đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Gật đầu liên tục, "Được, bác sĩ Trần, hôm nay anh có thể kê đơn thuốc cho tôi không?"
Trần Mục đang chuẩn bị gật đầu.
Đột nhiên.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hoảng hốt.
Sắc mặt Trần Mục rất khó coi.
Lại tới?
Theo sắc mặt Trần Mục biến hóa, một người mặc áo blouse trắng, xuất hiện ở cửa phòng y tế.
Người tới chạy tới bên cạnh một vị giáo sư.
"Giáo sư! Sư huynh vừa rồi gặp một người bệnh đau thắt lưng, muốn châm cứu cho người ta!"
"Lại sợ chọn huyệt vị không chính xác, cho nên tự thử trên người mình!"
"Sau đó... Sau đó..."
Người tới toàn thân run rẩy, giống như chưa bao giờ thấy qua hình ảnh đáng sợ như vậy, "Sau đó... Sư huynh tự châm mình thành liệt nửa người!"
"Sư huynh còn có thể cứu không?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận