Để Ngươi Câu Cá, Ngươi Lại Câu Lên Tàu Ngầm Nguyên Tử ?

Chương 74: Ngư huynh, ngươi rất tú!

**Chương 74: Ngư huynh, ngươi thật lợi hại!**
"Ha ha..."
Phương Hạo miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Bây giờ hắn thật sự rất khó xử.
Để cho một con cá lớn như vậy trốn thoát, trong lòng cảm thấy vô cùng khổ sở.
Ai có thể cảm nhận được loại đau khổ này.
Ngoại trừ đám Tiểu Hắc tử trong phòng livestream.
Những người này sợ rằng mỗi một người đều đang trốn trong góc phòng len lén vui sướng.
Chính mình càng câu không được cá, những người này lại càng vui vẻ.
Hoàn toàn đối nghịch với chính mình, ngược lại.
Đều là anti fan của mình.
Phương Hạo trong lòng cũng bất đắc dĩ.
Giờ phút này, trong phòng livestream của hắn, đúng là đạn mạc đã sớm bay đầy, từng cái hồi hộp.
"Ha ha ha, cơ bụng huynh làm rất tốt."
"Nhìn một chút, vẫn là cơ bụng huynh ra sức, trước câu được cá."
"Nhìn tới vẫn là coi trọng hoạt náo viên, coi như là ở ao cá, hắn cũng không nhất định có thể câu được cá a."
"Mới vừa rồi làm ta sợ muốn c·hết, thật đúng là cho rằng streamer muốn câu được cá."
"Cũng còn khá, cũng còn khá, vẫn là Ngư huynh ra sức."
"Không chịu thua kém cá! Ta, fan hâm mộ vĩ đại của streamer câu cá, giao phó cho con cá này danh xưng không chịu thua kém."
"666."
"Streamer như cũ giữ 0 số lượng câu cá, phát huy như cũ ổn định, mong không ngừng cố gắng, giữ vững kỷ lục như vậy."
"Ngày thứ năm tự mình câu cá, số lượng câu cá: 0."
Một đám người nhạo báng.
Phương Hạo cũng chỉ làm như không nhìn thấy.
Sau khi đưa cá cho Phương Hạo xem, Trần Thăng sau đó lại đem cá thả trở lại ao cá.
Cá mới hơn một cân, dĩ nhiên là phải tiếp tục thả lại trong nước để nuôi.
"Hạo ca, ngươi mới vừa rồi làm chạy m·ấ·t con cá kia thật là đáng tiếc a, phỏng chừng có một mười mấy cân."
"Hẳn là cá lưu lại trong nhà mấy năm trước."
Trần Thăng đối với việc Phương Hạo làm chạy m·ấ·t con cá kia, cảm thấy tiếc nuối.
Ao cá nhà bọn họ, hàng năm cũng sẽ lưu lại một số cá không bắt, để chúng lớn thêm.
"Không có chuyện gì."
"Chờ lát nữa câu lên là được rồi."
"Đều là vấn đề nhỏ."
Vừa nói, mấy chữ cuối cùng đều là c·ắ·n răng nói xong.
Con mắt của Phương Hạo cũng đã tỏa ra lục quang rồi!
Đáng c·hết cá.
Chờ đến khi câu được ngươi, phải đem một nửa ra t·h·ị·t kho tàu, một nửa đem ra rán!
Lại phối thêm chút rượu, nhấm nháp mấy chén.
Mới có thể giải tỏa nỗi bực dọc trong lòng.
Ngươi chạy thì cứ chạy, còn muốn lấy đi lưỡi câu của ta.
Còn phải thay lại lưỡi câu.
Cũng may làm một người câu cá chuyên nghiệp, trang bị đầy đủ.
Phương Hạo lấy ra hộp đựng lưỡi câu, thay lại một cái lưỡi câu, sau đó lại xâu giun vào.
Lại lần nữa ném trở lại ao cá.
Chỉ là vị trí không giống với trước, đổi một điểm ném câu mới.
Dù sao chỗ vừa rồi cá chạy, động tĩnh rất lớn, cá xung quanh nhất định sẽ bị sợ mà bỏ đi, trong thời gian ngắn sẽ không quay trở lại.
Phương Hạo trong lòng vẫn giữ được sự bình thản.
Ít nhất lần này so với trước kia là đã có tiến bộ.
Nếu không phải con cá này giãy giụa quá mạnh, làm đứt dây câu của hắn rồi chạy.
Chỉ t·h·iếu chút nữa, liền có thể câu được cá lên.
Lần này, chính mình phải cẩn t·h·ậ·n một chút.
Không để cho cá có cơ hội tiếp tục cắt dây chạy trốn.
Chỉ cần nó dám c·ắ·n câu, phải câu nó lên.
"Ân ân, cá nhà ta rất dễ câu."
"Ta muốn ăn cá, sẽ tự tới câu."
Trong lúc Phương Hạo tập trung câu cá.
Không mấy phút, tiểu bàn ca Trần Thăng bên này lại câu lên được con cá thứ hai.
Con cá này so với con trước lớn hơn nhiều, có chừng ba cân.
"Hạo ca, Hạo ca, ngươi xem con cá này thế nào?"
Đưa con cá này cho Phương Hạo xem.
"Không nhìn."
Phương Hạo lựa chọn làm như không nghe thấy, đắm chìm trong việc câu cá.
Điều này khiến cho đám người trong phòng livestream trêu chọc hắn, bầu không khí rất là nhẹ nhàng và vui sướng.
Nhưng vui vẻ không thuộc về hắn.
Phương Hạo bị loại bỏ ra ngoài.
Phương Hạo trong lòng áp lực đột nhiên tăng lên.
Không sợ chính mình câu không được cá, chỉ sợ người khác liên tục câu được cá.
Loại cảm giác này thật sự không tốt.
Tiểu bàn Trần Thăng thấy Phương Hạo không có trả lời, cũng không để ý.
Con cá này tiểu bàn không có thả lại ao cá nữa, mà là thả ở bên cạnh, cách đó không xa trong vạc.
Chuẩn bị giữ lại chính mình ăn.
Hắn t·h·í·c·h ăn cá.
Bình thường thường sẽ tự mình tới bên này bắt cá ăn, có đôi khi là dùng cần câu, có lúc chính là dùng lưới vớt.
Hôm nay bắt được con cá này, hắn cũng chuẩn bị giữ lại chính mình ăn.
Đương nhiên, hắn càng muốn chính là giữ Phương Hạo ở lại ăn cơm, đích thân xuống bếp.
Không nói cái khác, tài nấu ăn của hắn vẫn không tệ, từng học đầu bếp ở Tân Đông Phương, chỉ là sau khi học được hơn một năm, cảm thấy không có ý nghĩa liền bỏ, sau đó về nhà thừa kế cái ao cá này cùng với một trại chăn nuôi, giúp việc trong nhà.
"Hạo ca, trưa nay đến nhà ta ăn cá đi."
"Đây là món tủ của ta."
"Bảo đảm mùi vị không thể so với đầu bếp bên ngoài kém."
"Chuyện giờ giấc thì lát nữa lại xem."
Ánh mắt của Phương Hạo nhìn phao trong nước.
Sau khi con cá đầu tiên cắt dây chạy m·ấ·t, bây giờ cần câu bên này vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Trong tay hắn có chút mồ hôi.
Cũng không phải nóng, mà là khẩn trương, cảm nhận được một cỗ áp lực nhè nhẹ.
Nhân gia bên cạnh, tiểu bàn dùng cần câu hỏng, mà đã câu được hai con cá.
Mà hắn bên này vẫn như cũ, không câu được gì.
Chẳng lẽ lại phải câu không được cá sao?
Đây chính là ở ao cá a.
Nếu như mình cũng câu không được cá, vậy thì m·ấ·t mặt lắm.
Đến lúc đó, những Tiểu Hắc tử trong phòng livestream kia, nhất định sẽ càng đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g trêu chọc chính mình.
Không thể để cho những Tiểu Hắc tử này được như ý!
Hít sâu một hơi.
Điều chỉnh lại một chút trạng thái của mình.
Không thể cuống c·u·ồ·n·g.
Càng cuống c·u·ồ·n·g, lại càng có khả năng câu không được cá.
Vừa mới chỉ là bị con cá chạy trốn kia ảnh hưởng.
Cho nên ở hiện trường mới không câu được cá.
Thu.
Ở thời điểm tất cả mọi người đều không chú ý.
Đột nhiên, một con cá chép từ trong nước nhảy lên.
Ba tháp ba tháp.
Rơi vào bên chân Phương Hạo, không ngừng vỗ và lăn lộn thân thể.
"..."
Thấy con cá đột nhiên từ trong nước nhảy lên, nhảy đến bên chân mình, Phương Hạo bối rối.
Đây là tình huống gì?
Con cá này sao tự mình lại lên tới.
Đây là xem thường chính mình?
Hay là đang đáng thương chính mình?
Chuyện này nhất định chưa tính là chính mình câu lên.
Con cá này không có c·ắ·n câu.
Không chỉ là hắn bối rối, toàn bộ thủy hữu trong phòng livestream cũng đều sững sốt.
Nước a, Ngư huynh chuẩn bị cái gì vậy?
Ngươi đây là đang chơi trò gì?
Một đám người chớp chớp con mắt, phòng livestream đều yên lặng ba giây.
"Có phải hay không là bởi vì vị Ngư huynh này thấy streamer câu không được cá, cảm thấy có chút đáng thương, cho nên mới lựa chọn tự chui đầu vào lưới?"
Cho đến một lát sau, có người giải thích một chút.
"Thật có đạo lý, ta lại không có cách nào phản bác."
"Ha ha ha."
Trong nháy mắt, phòng livestream lại lần nữa khôi phục náo nhiệt.
"Ngư huynh: Huynh đệ, ngươi có trình độ câu cá không được a, vẫn là xem ta đi, Phi Long Tại t·h·i·ê·n!"
"Cá: Huynh đệ, ngại quá, ta đi nhầm cửa rồi, có thể cho ta một cước, để ta trở lại trong nước."
"Ngư huynh quá lợi hại rồi, đây là trần trụi giễu cợt a."
"Streamer, ngươi nhìn, kỹ t·h·u·ậ·t câu cá này của ngươi, nhưng là ngay cả cá cũng không nhìn nổi."
Phương Hạo mặt cũng đen lại, sau đó trực tiếp một cước đá trở lại ao cá trong nước.
Con cá này không phải hắn câu lên, hắn cũng sẽ không muốn.
Quân t·ử không ăn của ăn xin.
Điểm cốt khí này vẫn có.
Ùm.
Cá lần nữa trở về trong nước, nhưng là ở trong phòng livestream này, lại nhiều hơn một phần lịch sử đen tối liên quan tới Phương Hạo.
Phương Hạo bị cá trêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận