Để Ngươi Câu Cá, Ngươi Lại Câu Lên Tàu Ngầm Nguyên Tử ?

Chương 135 yên tâm, ta là không thù dai đậu má, cho Lão Tử nổ! ! ! 2

**Chương 135: Yên tâm, ta là không t·h·ù dai... đậu má, cho Lão t·ử n·ổ! ! ! (2)**
Thật trâu bò.
Streamer này là hoàn toàn coi Ngư Lôi như món đồ chơi, thoắt cái biến thành cái ghế, thoắt cái lại làm thành gối.
Chẳng lẽ Ngư Lôi này thực sự sẽ không n·ổ?
Mọi người nghi ngờ.
Bọn họ cứ nhìn Phương Hạo ngủ ở trên boong hơn nửa canh giờ, đám thủy hữu xem live stream này cũng là nhìn suốt nửa giờ.
Mỗi người đều nhìn đến buồn ngủ, nhưng không ai rời đi, vẫn canh giữ ở kênh live stream.
Hơn nữa, nhân khí của kênh live stream chẳng những không giảm, ngược lại còn tăng lên, hấp dẫn một số người vào xem hắn ngủ.
Số người xem live stream trong phòng trực tiếp phá mốc mười lăm triệu.
Khi Phương Hạo tỉnh ngủ.
Trong đầu hắn liền vang lên một giọng nói.
【Chúc mừng ký chủ, số người xem live stream trong phòng đột phá mười lăm triệu, khen thưởng một rương Hắc Kim bảo rương. 】
Khen thưởng lại đến.
Lần này là do nhân khí đột phá mười lăm triệu nên hệ thống cho khen thưởng.
Khi Phương Hạo nghe được âm thanh khen thưởng, cũng rất kinh ngạc.
Hắn hình như chỉ đi ngủ một giấc thôi, sao nhân khí lại tăng lên?
Chẳng lẽ đám thủy hữu này có sở thích đặc biệt gì?
Liền thích xem người khác ngủ?
Khẩu vị của dân mạng đúng là đặc biệt a.
"Ta vừa mới đếm, streamer tổng cộng ngáy mười bảy lần, trở mình bốn lần."
" ? Ngọa Tào, huynh đệ, góc độ chú ý của ngươi cũng quá đặc biệt đi."
"Trâu bò."
"Vừa nãy nhìn streamer ngủ, ta suýt chút nữa thì ngủ th·iếp đi, ngủ thật ngon."
"Ta cũng buồn ngủ một chút, mới vừa tỉnh."
"Bệnh lây thật đáng sợ, ta mãnh liệt đề nghị streamer tối ngủ cũng mở live stream, đây đúng là phúc âm cho những người mắc bệnh mất ngủ."
Mạch não của đám thủy hữu này, Phương Hạo sắp không theo kịp.
Phương Hạo cũng không quản bọn hắn nữa, hắn đem vật phẩm khen thưởng thu vào trong không gian hệ thống.
Bây giờ không tiện ở trước mặt nhiều người trong live stream mở rương bảo vật.
Tỉnh ngủ, cả người cũng thư thái.
Duỗi người.
Phương Hạo vừa chuẩn bị tiếp tục câu cá.
Lần này hắn chỉ còn lại ba con cá mòi.
Một cây cần câu một con, cũng chỉ có thể câu một lần cuối cùng.
Lần này nếu lại không câu được cá, hắn chỉ có thể kết thúc chuyến hành trình này.
Lần nữa lấy cần câu trước khi nghỉ ngơi ra, động tác quen thuộc, móc mồi, vung cần, thả dây câu.
Ba cây cần câu đều lặp lại động tác như thế, cũng cất xong.
Lại tiếp tục trở lại câu cá.
Mà tiểu bàn cùng lão Diệp hai người bên này, tình huống bây giờ cũng đã khá hơn một chút.
Tựa hồ thấy Ngư Lôi lâu như vậy không có bất cứ động tĩnh gì, bọn họ cũng hơi yên tâm, lần này dám tới gần.
Bất quá, bây giờ không còn mồi câu, bọn họ không tiếp tục câu cá nữa, mà chỉ nhìn Phương Hạo câu.
Chờ Phương Hạo câu xong, sẽ nhanh chóng trở về xử lý Ngư Lôi này.
Ở trên cùng một chiếc thuyền với Ngư Lôi, từ đầu đến cuối đều có một mối nguy hiểm tiềm ẩn.
Giống như một quả lựu đạn hẹn giờ, không ai biết rõ lúc nào sẽ nổ mạnh.
Lần này ra biển câu cá, thật quá kích thích, mà kích thích có chút quá mức.
So với lần trước ra biển còn mạnh hơn.
Lần trước ra biển bị một chiếc thuyền nước ngoài truy đuổi, suýt chút nữa bị đâm lật.
Lần này ra biển lại câu được Ngư Lôi, ai cũng không biết có thể nổ mạnh hay không.
Trái tim bé nhỏ của bọn họ, đều cảm giác không chịu nổi kích thích này.
Nhất định phải trở về nghỉ ngơi cho khỏe, cần phải thả lỏng.
Mà khi Phương Hạo đang câu cá.
Một chiếc thuyền cảnh sát biển, cũng đang từ từ tiến lại gần bọn họ.
"Cảnh sát biển thúc thúc rốt cuộc đã tới!"
Thấy thuyền cảnh sát biển, thủy hữu trước đó nói hỗ trợ báo cảnh sát lập tức liền tỉnh táo tinh thần.
Lần này bọn họ cuối cùng không cần lo lắng cho sự an nguy của Phương Hạo và mọi người trên thuyền nữa.
Thuyền cảnh sát biển đến gần thuyền của Phương Hạo, phát hiện Ngư Lôi để ở trên boong, lập tức tất cả đều khẩn trương lên.
Đây chính là Ngư Lôi.
Là khắc tinh của tàu chiến, thuyền bè.
Nếu thực sự nổ, chiếc thuyền cá nhỏ này không đủ cho Ngư Lôi nổ.
Bọn họ lúc ấy nhận được điện thoại báo cảnh sát, đã nhanh chóng chạy tới đây.
Nhưng dù sao biển khơi rất lớn, không giống trên đất liền, mấy phút hay vài chục phút là có thể hoàn thành xuất phát.
Dù bọn họ có tọa độ của Phương Hạo, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới cũng mất một ít thời gian.
Bọn họ khi nhận được điện thoại báo án, ban đầu đều cho rằng có phải là đùa dai không, liên tục xác nhận mấy lần. Cộng thêm sau đó lại liên tục nhận được mấy cuộc điện thoại báo cảnh sát, bọn họ mới nhận thức được đây là thật.
Thấy cảnh sát biển tới, tiểu bàn bọn họ đều có loại muốn khóc.
Cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm của Ngư Lôi.
Cảnh sát biển phái người lên thuyền, đặc biệt cử chuyên gia gỡ bom đến kiểm tra tình hình Ngư Lôi, một nhóm người tìm Phương Hạo mấy người bọn hắn để tìm hiểu và thẩm tra tình hình.
Bao gồm xác nhận thông tin thân phận của bọn họ.
Đối với việc mấy người có thể câu được Ngư Lôi, cảnh sát biển cũng rất giật mình.
Ngư Lôi này nói ít cũng hơn ngàn cân, làm sao câu lên được?
"Đây thật sự là ngươi câu lên?"
Cảnh sát biển kinh ngạc nhìn Phương Hạo.
Thứ này nói ít cũng hơn ngàn cân, người này có thể kéo được cần câu?
Phương Hạo vẫn là một bộ mặt người hiền lành, "Đúng vậy, ta vốn cho rằng là một con cá lớn, không ngờ lại là một quả Ngư Lôi."
"Bất quá vật này thật sự rất nặng, cũng may ta có sức lực lớn, mới miễn cưỡng kéo lên được."
Đây là miễn cưỡng sao?
Một đám thủy hữu trong kênh live stream suýt chút nữa phun nước bọt, rõ ràng nhìn ngươi không tốn sức đã kéo lên.
Nói đến đây, mọi người mới chú ý tới, sức lực của Phương Hạo hình như lớn hơn so với bọn họ tưởng tượng.
Hơn ngàn cân mà có thể kéo lên, sức lực này lớn đến mức nào?
Đây là Bá Vương chuyển thế đi!
"Ngòi nổ của Ngư Lôi đã bị người phá hủy, bất quá ngòi nổ này trải qua ngâm nước biển lâu dài đã mất hiệu lực, cho dù không hủy cũng không tạo ra tác dụng. Đồng thời, thân đạn tương đối ổn định, tạm thời không xuất hiện nguy hiểm tự nổ."
Chuyên gia gỡ bom sau khi kiểm tra tình hình Ngư Lôi, đã báo cáo lại tình hình.
"Ngòi nổ này là ngươi tháo?"
Chuyên gia gỡ bom nhìn về phía Phương Hạo.
Phương Hạo gật đầu, "Ừ."
"Ngươi vận khí thật tốt, vừa vặn đụng phải ngòi nổ mất hiệu lực, nếu không, với thủ pháp của ngươi, trong quá trình tháo ngòi nổ sẽ làm nổ quả Ngư Lôi này."
Chuyên gia gỡ bom nói, loại thủ pháp tháo này nhìn qua không phải là do người chuyên nghiệp tháo.
Lời này làm tiểu bàn cùng lão Diệp toát mồ hôi.
Cảm giác giống như vừa đi một vòng qua Quỷ Môn Quan.
Chỉ có Phương Hạo vẫn ổn định, hắn cũng là vì chắc chắn không gặp nguy hiểm, mới đi tháo ngòi nổ.
Hơn nữa, hắn có Cơ Giới Chi Nhãn, có thể quan sát được tình hình Ngư Lôi, biết rõ ngòi nổ đã mất hiệu lực.
Cho nên, không lo lắng sẽ nổ mạnh.
Nếu thực sự có nguy cơ nổ mạnh, Phương Hạo sẽ không vĩ đại đến mức đặt Ngư Lôi ở trên boong, mà đã sớm ném xuống biển.
Hắn chỉ là cảm thấy quả Ngư Lôi này tạm thời không gặp nguy hiểm, có thể xử lý thì tốt nhất là xử lý.
"Lần sau sẽ không liều lĩnh đi phá hủy như vậy nữa."
Nhưng ngoài miệng vẫn phải nói như vậy.
"Ừ, những thứ này rất nguy hiểm, các ngươi không thể xử lý được."
"Được rồi, quả Ngư Lôi này chúng ta sẽ kéo đi xử lý."
Cảnh sát biển tìm một chiếc thuyền nhỏ, sau đó đem quả Ngư Lôi bỏ lên thuyền nhỏ.
Chuẩn bị tìm vùng biển không người, đem quả Ngư Lôi này cho nổ.
Khi cảnh sát biển đem Ngư Lôi đi, chuyện này xem như kết thúc.
Tiểu bàn, lão Diệp cùng Thuyền Trưởng sư phó ba người xem như hoàn toàn yên tâm, không cần phải lo sợ Ngư Lôi nữa.
Ba người ngồi liệt trên thuyền, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Cảm giác giống như nhặt về được một cái mạng nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận