Để Ngươi Câu Cá, Ngươi Lại Câu Lên Tàu Ngầm Nguyên Tử ?

Chương 191: Yêu có thể không nói, nhưng là cá phải nhất định câu được! 2

**Chương 191: Yêu có thể không nói, nhưng cá thì nhất định phải câu được! (2)**
Chỉ là sau khi người kia rời đi, nụ cười thu lại, khôi phục vẻ tĩnh lặng.
Lúc trở về biệt thự.
"Ồ? Hạo ca, sao ngươi ra ngoài lâu vậy?" Tiểu Bàn kinh ngạc nhìn Phương Hạo.
Rõ ràng nói chỉ là ra ngoài đi dạo một chút, vậy mà đi những mấy tiếng đồng hồ, điều này khiến Tiểu Bàn rất tò mò.
"Không có gì, gặp chút chuyện."
Phương Hạo không nhắc đến chuyện vừa mới xảy ra, liền nói đơn giản.
"Đúng rồi, buổi tối ngươi tự ăn cơm nhé, ta có hẹn."
"Hử? Nữ nhân sao?" Tiểu Bàn lập tức phản ứng lại.
Nhất thời n·ổi lên lòng hiếu kỳ.
Nội tâm Bát Quái Chi Hỏa, bùng cháy hừng hực.
Chuyện này cũng không thường thấy.
Từ khi hắn nh·ậ·n biết Phương Hạo tới nay, đây là lần đầu tiên thấy đối phương cùng nữ sinh ra ngoài ăn cơm.
"Có cần phải ngạc nhiên vậy không?"
"Hạo ca, là bạn gái sao?"
"Đừng nói nhảm, chỉ là một người bạn, ta giúp nàng, người ta cảm ơn ta mà thôi."
Phương Hạo không có tâm tư này.
"Ồ ~ là sửa ống nước, hay là thông cống thoát nước?"
"Cút."
Phương Hạo làm bộ đ·ạ·p đối phương, lười nói nhảm với hắn.
Tốt hơn hết là nghĩ đến chuyện t·h·i·ê·n ra biển câu cá đi.
Chuyện này mới càng làm hắn hưng phấn.
Phương Hạo rất muốn thử xem, sau khi sử dụng Khí Vận Card, vận may của mình có tốt đến mức có thể câu được cá hay không.
Hắn rất mong câu được cá.
Hắn càng mong đợi việc câu được cá.
Nếu có thể câu được cá, bảo hắn đ·ộ·c thân một năm, hắn cũng nguyện ý!
Không có bạn gái, hắn không lo lắng.
Nhưng câu không được cá, hắn c·hết cũng không cam lòng!
Lần tới ra khơi, Phương Hạo lại tràn đầy tự tin!
Có tấm thẻ gia tăng khí vận này, hắn tin rằng lần này ra khơi, mình nhất định có thể câu được cá!
"Xong rồi xong rồi, hình như Hạo ca sắp yêu rồi."
Tiểu Bàn gửi tin nhắn trong nhóm chat của fan.
Tin này vừa tung ra, nhóm chat của fan lập tức nổ tung.
"Thật hay giả?"
"Streamer sắp yêu rồi hả? Ta đi, chuyện này không khoa học."
"Vậy sau này chúng ta không thể cười nhạo streamer là c·h·ó đ·ộ·c thân nữa sao?"
"Ô ô ô, ta vẫn còn là c·ẩ·u đ·ộ·c thân, sao streamer đã muốn t·h·o·át kiếp rồi!"
"Streamer là của ta! Ai cũng không được c·ướp với ta! Ta lập tức đi c·ướp người."
"Cơ Bụng huynh nói mau nói mau, nữ sinh mà streamer hẹn hò trông như thế nào? Là Như Hoa hay Thúy Hoa?"
"A, không thể nào, tuyệt đối không thể nào."
"Streamer là c·ẩ·u đ·ộ·c thân vạn năm, sao có thể có nữ sinh t·h·í·c·h."
"Cơ Bụng huynh, xin hãy chụp ảnh nữ sinh."
"Ta cũng không biết rõ, ta chưa từng thấy, chỉ là nghe Hạo ca nói buổi tối có nữ sinh hẹn hắn ăn cơm." Tiểu Bàn giống như nằm vùng, báo cáo tình hình của Phương Hạo trong nhóm.
"Cơ Bụng huynh, tổ chức giao trách nhiệm này cho ngươi."
"Giúp mọi người chụp một tấm ảnh nữ sinh đi, để chúng ta biết một chút, là người nào có thể hẹn hò với streamer!"
"Buổi tối ta sẽ lén đi th·e·o, nhưng không biết có chụp được ảnh không." Tiểu Bàn gửi tin.
"Vẫn là Cơ Bụng huynh đáng tin, chờ tin tốt của ngươi."
Một đám người bắt đầu mong đợi.
Tiểu Bàn tiếp tục nói chuyện phiếm, trêu ghẹo mọi người trong nhóm.
Cứ như vậy thời gian dần trôi qua.
Đến khoảng sáu giờ rưỡi, Tiểu Bàn thấy Phương Hạo chuẩn bị ra ngoài.
Hắn lặng lẽ đi th·e·o, nhưng không đi quá gần, mà đi xa xa.
Hắn sợ bị Phương Hạo p·h·át hiện.
Hắn thực sự tò mò, rốt cuộc là nữ sinh như thế nào lại hẹn Phương Hạo ăn cơm.
Tiểu Bàn đi rất cẩn t·h·ậ·n, Phương Hạo không p·h·át hiện ra.
Cứ như vậy đi th·e·o một đường, đến trước một nhà hàng sang trọng.
Tiểu Bàn xuống xe ở một giao lộ phía sau, sau đó nhìn Phương Hạo đi vào nhà hàng này.
Nhìn Phương Hạo đi vào, trong lòng Tiểu Bàn cũng rất k·í·c·h độ·ng.
Cuối cùng cũng sắp rõ.
Rốt cuộc là nữ sinh như thế nào mời Hạo ca ăn cơm.
"Xin chào tiên sinh, hoan nghênh quý khách, xin hỏi ngài có đặt trước không?"
"Không có."
"Vậy xin hỏi ngài đi một mình phải không?"
"Ừ."
"Đúng rồi, người vừa mới vào ở bàn nào, giúp ta sắp xếp một vị trí tương đối gần hắn là được."
Tiểu Bàn nói.
"Vâng thưa tiên sinh, mời đi th·e·o tôi."
Nhân viên phục vụ liền dẫn Tiểu Bàn vào nhà hàng, đi th·e·o đối phương vào bên trong, hoàn cảnh trong nhà hàng này quả thực rất tốt.
Ít nhất, Tiểu Bàn lần đầu tiên đến nơi có hoàn cảnh như thế này, giống như Lưu mỗ mỗ vào Đại Quan Viên, nhìn khắp nơi.
"Ngài thấy bên này được không?"
Nhân viên phục vụ dẫn hắn đến một bàn t·r·ố·ng.
Tiểu Bàn không nhìn vị trí, mà nhìn xung quanh, khi hắn thấy Phương Hạo ở vị trí cách mình khoảng ba bốn bàn, lập tức gật đầu, "Có thể."
Hắn có thể thấy tình hình của Phương Hạo.
Chỉ là nữ sinh cùng Phương Hạo ăn cơm bị che khuất, tạm thời không nhìn thấy.
Điều này khiến hắn sốt ruột.
Hắn đến đây là để chụp ảnh nữ sinh a.
Bị che khuất thế này thì chụp gì nữa.
"Các huynh đệ, ta đã đến nhà hàng, nhưng bây giờ bị che mất rồi, tạm thời không chụp được."
Tiểu Bàn báo cáo tình hình cho mọi người trong nhóm.
"Không sao đâu Cơ Bụng huynh, chúng ta tin tưởng ngươi."
"Ngồi chờ ảnh của Cơ Bụng huynh."
Cùng lúc đó, một đám người trong nhóm cũng đang mong chờ ảnh của Tiểu Bàn, cũng muốn xem cô nữ sinh này có lai lịch thế nào.
Dáng dấp ra sao.
Tiểu Bàn cầm điện thoại, vẫn hướng về phía Phương Hạo, chờ có thể chụp được cô gái bị che khuất kia.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ mang thực đơn lên, để Tiểu Bàn chọn món.
Tiểu Bàn nhìn thực đơn, nhất thời thấy đau lòng.
Chỗ này đồ ăn đắt như vậy sao?
Hắn vẫn là lần đầu tiên ăn đồ đắt như vậy.
Nhưng hắn bây giờ không t·h·iếu tiền, vì muốn chụp được ảnh cô gái kia, không đếm xỉ·a đến.
Tiểu Bàn tùy ý chọn một ít món, đại khái tính sơ qua, chắc khoảng năm, sáu nghìn, hắn cũng không tính kỹ.
Chỉ riêng hắn tùy t·i·ệ·n ăn, đã tốn nhiều tiền như vậy.
Đại đô thị quả là không giống nhau.
Chỉ chọn vài món, như gan ngỗng p·h·áp, rồi thịt hun khói Jăm Bông Iberico.
Những thứ này rất đắt.
Cũng may Tiểu Bàn đã ăn cá ngừ đại dương, nên lần này hắn không chọn cá ngừ vây xanh, cũng coi như giảm bớt một chút.
Nhưng cũng có thể nếm thử những món này, xem có gì khác biệt.
"Các huynh đệ, chỗ này ăn đắt thật đấy."
"Tim sắp chảy m·á·u."
Tiểu Bàn sau khi chọn món xong, liền than thở trong nhóm.
"Cơ Bụng huynh, lì xì đây, các huynh đệ chúng ta hỗ trợ ngươi."
Nhưng mà một giây sau, trong nhóm lì xì từng cái nhảy ra, có nhiều hai trăm tệ, t·h·iếu thì cũng có mấy đồng.
"Ngọa tào."
Tiểu Bàn vừa nhìn thấy nhiều lì xì như vậy, nhất thời cũng h·o·ả·ng sợ.
"Đùa, các huynh đệ đừng p·h·át lì xì nữa."
Tiểu Bàn đã cầm được năm triệu tiền thưởng, chút tiền ăn này vẫn tiêu được.
Chỉ là với quan niệm tiêu dùng của hắn, bình thường cũng không có khả năng sẽ đến những nơi như thế này để ăn.
Chỗ này quá xa xỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận