Để Ngươi Câu Cá, Ngươi Lại Câu Lên Tàu Ngầm Nguyên Tử ?

Chương 206 đặc biệt ủy thác! 2

**Chương 206: Ủy Thác Đặc Biệt! (2)**
Tiểu Bàn trở thành một người chụp ảnh bất đắc dĩ.
Cứ như vậy, Tiểu Bàn giúp chụp mấy bức ảnh chung.
"Cảm ơn."
"Ca ca, ta có thể nhìn dáng vẻ của ngươi phía dưới lớp khẩu trang được không?"
"Cái này không tiện lắm." Phương Hạo từ chối yêu cầu này.
"Được rồi." Hai nàng đứa bé có chút thất vọng, nhưng trong lòng các nàng càng thêm khẳng định Phương Hạo chính là một minh tinh.
Đối với Phương Hạo và Tiểu Bàn, việc này chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ trên đường về nhà.
Mà hai tiểu nữ sinh sau khi có được ảnh chụp, cũng đăng ảnh lên mạng.
【 Hôm nay là một ngày vô tình gặp được ca ca, vui vẻ hi hi. 】
Còn kèm theo một dòng trạng thái.
Rất nhanh, bên dưới là một loạt bình luận, đồng dạng cũng nhận lầm Phương Hạo thành một minh tinh.
"Đây là ca ca nhà nào vậy? Cảm giác thật đẹp trai nha."
"Là ai vậy nhỉ?"
"Cảm giác có chút quen quen, nhưng lại không nói ra được."
Cho đến khi...
"Hình như đây là một streamer câu cá a."
"?"
"Sao lại là streamer câu cá?"
"Ca ca đẹp trai như vậy, có phải ngươi nhận lầm không?"
"Khôi hài thật, dân chuyên câu cá nào có đẹp trai như vậy, suốt ngày bị phơi nắng, đã sớm đen thui rồi."
"Ta lừa các ngươi làm gì, chờ chút nhé, ta cắt hình cho các ngươi xem, thật sự rất giống!"
Vị cư dân mạng này liền đem một vài hình ảnh Phương Hạo livestream, gửi cho những người này xem.
Các nàng sau khi tỉ mỉ so sánh, đưa ra một kết luận.
Đó chính là...
"Bắt đầu từ bây giờ, ta yêu thích câu cá."
"Ta cũng vậy."
Phương Hạo và Tiểu Bàn hai người cũng không biết rõ những chuyện này xảy ra, sau khi trở lại Tân Giang, mỗi người bắt xe về nhà.
Lại lần nữa trở về nhà mình, trong nhà thời gian dài không có người ở, rất nhiều nơi đã bám bụi, cần phải quét dọn một chút.
Phương Hạo trước tiên mở cửa sổ ra, sau đó thu dọn quét dọn một phen.
Cũng may nhà ở không lớn, không giống biệt thự ở Kinh Hải, bên kia bình thường đều cần dì giúp việc tới quét dọn và bảo trì, nếu không, giống như bọn họ thường xuyên ra ngoài câu cá, khẳng định rất dễ bị làm bẩn.
Phương Hạo quét dọn khoảng hai giờ, về cơ bản cũng đã làm sạch sẽ.
Nằm ở nhà, vô cùng thoải mái.
Hoàn cảnh quen thuộc, hiếm khi được nhàn nhã.
Chuyện gì cũng không cần nghĩ.
Để trống rỗng đại não.
Cứ như vậy nhàn nhã ở nhà nằm một ngày.
Lần này trở lại Tân Giang, phát hiện gần đây biến hóa cũng rất lớn.
Tân Giang mới xây dựng một Viện Bảo tàng tàu chìm, xây ngay bên cạnh Thông Dương Giang, kích thước rất lớn, bên trong sẽ trưng bày những đồ vật bên trong chiếc tàu chìm mà Phương Hạo câu được.
Đồ vật bên trong nhiều vô cùng, Viện Bảo tàng này xây lên hoàn toàn thích hợp.
Sau này nơi này sẽ trở thành một danh thiếp của Tân Giang, có thể tưởng tượng được tầm quan trọng này.
Bây giờ Viện Bảo tàng đã bắt đầu xây dựng, tin rằng không lâu nữa, nơi này sẽ hoàn thành.
Vừa nghĩ tới Thông Dương Giang, Phương Hạo liền muốn đi ra ngoài câu cá.
Đang lúc Phương Hạo suy nghĩ có nên đi ra ngoài câu cá hay không, hắn nhận được tin nhắn của Tiểu Bàn.
"Hạo ca, cứu mạng a, nhà ta có một đám người thân thích đến, nói muốn giới thiệu đối tượng hẹn hò cho ta! ! !"
Tiểu Bàn này mới về đến nhà không bao lâu, liền có một đám người thân thích đến cửa nói muốn giới thiệu đối tượng cho hắn.
Cũng khó trách.
Dù sao Tiểu Bàn lần trước nhận được năm triệu tiền thưởng...
Ngươi nói một tiểu tử trẻ tuổi như vậy, trong tay kiếm được năm triệu, ai mà không thấy động lòng, đương nhiên là chuẩn bị làm mai mối rồi.
Tiểu Bàn vừa về tới nhà, lập tức liền có một đám người thân thích tới cửa.
Thậm chí những người thân thích có quan hệ cực kỳ xa trước kia, cũng đều tới cửa.
Thấy trận chiến kinh khủng này, Tiểu Bàn cũng sợ hết hồn.
Việc này còn kinh khủng hơn so với việc một đám nhân viên truyền thông vây quanh nhà hắn trước kia.
Cho nên Tiểu Bàn khi nhìn thấy trận chiến này, trực tiếp há hốc mồm, hoàn toàn không chịu nổi.
Đây không phải là một hai người, mà là một ngày trong nhà có rất nhiều người đến.
Hắn nhất thời không muốn ở nhà nữa rồi.
Muốn chạy trốn.
Phương Hạo bản thân một mình, ngược lại không có cảm nhận này.
"Vậy ta đây theo năm trăm tiền mừng?"
"Hạo ca, ngươi đừng trêu ta, bây giờ ta sẽ tới nhà ngươi tránh một chút."
"Nhà ta chỉ có một ghế sofa."
"Không sao, ta ngủ trên sàn nhà cũng được. Thật sự không được, ta sẽ thuê khách sạn gần nhà ngươi."
"Được rồi, đến đây đi."
Phương Hạo cũng không trêu chọc Tiểu Bàn nữa, trong nhà hắn còn có một căn phòng.
Có thể thu dọn ra một căn phòng cho đối phương.
Bất quá bọn hắn ở Tân Giang phỏng chừng cũng sẽ không ở lại quá lâu, vẫn sẽ sớm quay lại Kinh Hải.
Vẫn là quen thuộc với việc câu cá ở biển hơn.
Cứ như vậy ở Tân Giang hai ngày, hai người cũng chuẩn bị trở lại Kinh Hải.
Phương Hạo chuẩn bị tự lái xe, đem đồ đạc trong nhà thu dọn một chút, mang theo những đồ vật cần mang, ví dụ như bộ máy thu thanh kia, sau đó thì xuất phát.
Tiểu Bàn hai ngày nay tắt điện thoại di động, chính là sợ bị người nhà làm ồn.
Hắn thật sự sợ xem mặt.
Một ngày xem mặt nhiều người, hắn đều đã tê dại.
Vội vàng bỏ trốn.
"Quá đáng sợ!"
"Hạo ca, ngươi cũng không biết những người thân thích kia, ngươi một câu ta một câu, đầu ta sắp nổ tung rồi."
"Ta cảm thấy sau này ta đều có thể không về nhà."
Tiểu Bàn bây giờ đã cảm nhận được sự kinh khủng của việc xem mặt.
Ngươi nói giới thiệu một hai người hắn còn có thể chấp nhận.
Lần này một ngày nhiều người, đầu hắn sắp nổ tung.
"Hết năm cũng không về?"
Mặt Tiểu Bàn cứng đờ, nhưng sau đó cắn răng!
Kiên định nói.
"Không về!"
Hắn còn trẻ, sớm như vậy xem mặt làm gì.
Còn muốn theo Phương Hạo 'lêu lổng' vài năm nữa rồi tính.
Ngồi ở trên xe của Phương Hạo, hắn cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.
Lái xe mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến Kinh Hải.
Lần này Tiểu Bàn rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Ta quyết định rồi, ta cũng phải mua nhà ở đây!"
Sau khi về nhà lần này, càng làm cho Tiểu Bàn kiên định quyết tâm mua nhà ở Kinh Hải.
Như vậy, hắn liền có thể ít phải về nhà.
Sau này còn có thể đón cha mẹ đến Kinh Hải ở, rất tốt.
Ngược lại bây giờ hắn sợ về nhà, cũng sợ xem mặt.
Trong thời gian ngắn sẽ không quay lại Tân Giang, đỡ cho bị lải nhải.
Mấy ngày nay Phương Hạo đều nghe đến mức lỗ tai chai sạn, cũng không xen vào nữa.
Sau khi bọn họ trở lại Kinh Hải, cấp trên lại khen thưởng cho việc bọn họ câu được máy bay F-22.
Bất quá lần này khen thưởng được tiến hành âm thầm, không khoa trương như trước.
Chủ yếu là bởi vì lần này câu được máy bay, sự việc không thể tuyên truyền rầm rộ.
Bất quá ngay khi bọn họ vừa nhận thưởng không lâu, liền có hai người tìm đến bọn họ.
"Xin chào, chúng tôi là nhân viên ngành hàng không."
"Xin chào."
"Có chút mạo muội, lần này chúng tôi tìm đến anh, là có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ."
Đối phương nói rõ ý đồ.
Lại muốn nhờ hắn giúp đỡ.
Việc này cũng khiến cho Phương Hạo có chút kinh ngạc.
Nhân gia đều làm những việc trên trời, mình có thể giúp được gì chứ.
"Mời các vị nói."
"Chúng tôi muốn ủy thác anh giúp chúng tôi câu một món đồ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận