Để Ngươi Câu Cá, Ngươi Lại Câu Lên Tàu Ngầm Nguyên Tử ?

Chương 242: Một kế không được, sống lại một kế!

**Chương 242: Một kế không được, lại tính kế khác!**
Sau khi xem thông tin của đối phương, Phương Hạo có chút do dự, không biết có nên trả lời hay không.
Chuyện này, không biết có nên nói là có thời gian rảnh hay không.
Phương Hạo vừa mới trở về không lâu, tinh thần của cả người vẫn còn tương đối bình thường, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.
Lần này ra biển, làm cho tâm lực của hắn mệt mỏi quá độ.
Hắn chỉ muốn ở nhà, từ từ khôi phục lại trạng thái.
Hashi bên này cũng bởi vì xem livestream của Phương Hạo, nên biết hắn đã đi câu cá ở biển trở về. Do vậy mới ngay lập tức hẹn hắn, giống như muốn ra tay trước để chiếm ưu thế.
Thời gian chính là sinh mệnh.
Cấp tr·ê·n đã thúc giục nàng, yêu cầu nàng phải đẩy nhanh tiến độ.
Mà tiến triển của Hashi với Phương Hạo vẫn luôn không có gì thay đổi, không thể để mấy tháng trôi qua mà vẫn dậm chân tại chỗ.
Cho nên, chỉ có thể dùng những biện pháp khác.
"Đây là một loại dược tề mới, không màu không mùi, người khác căn bản không thể nhận ra. Bỏ vào trong nước, chỉ cần đối phương uống vào thì muốn làm gì cũng được." Có người đưa một cái bình nhỏ cho Hashi.
Ý tứ đã quá rõ ràng.
Đó chính là mượn một vài phương pháp, thúc đẩy quan hệ với Phương Hạo, sau đó dùng nhan sắc để trói buộc đối phương.
Mà Hashi, đối với bọn họ mà nói, chỉ là một quân cờ có thể lợi dụng.
Bất kể có xinh đẹp đến đâu, chỉ cần có thể trói chặt Phương Hạo là được.
"Đã rõ." Hashi lặng lẽ gật đầu, nhận lấy bình nhỏ màu trắng này.
Tầm quan trọng của Phương Hạo không cần nói cũng biết, chỉ cần có thể trói buộc hắn, hy sinh nàng một chút thì có đáng gì.
Bây giờ nàng chỉ muốn hẹn Phương Hạo, chỉ cần hẹn được hắn, vậy thì có thể toại nguyện.
"Ta nhận được tin tức, có mấy tổ chức khác cũng đã phái người đến, cũng muốn thu Phương Hạo vào tay. Cho nên, cần phải đẩy nhanh tiến độ, không thể để cho những người khác nẫng tay tr·ê·n." Ở điểm này, bọn họ vẫn có ưu thế.
Hashi nhận biết Phương Hạo tương đối sớm.
"Ừm." Hashi cũng cảm nhận được một luồng áp lực.
Phương Hạo không giống với những người đàn ông bình thường khác.
Nếu như đổi thành những người đàn ông khác, nàng tin tưởng với dung mạo, mị lực của mình thì tuyệt đối có thể nhanh chóng bắt lấy đối phương, khiến đối phương quỳ rạp dưới chân mình.
Thủ đoạn chinh phục đàn ông, nàng không thiếu.
Nhưng Phương Hạo lại là một người rất đặc thù.
Đối phương dường như chẳng hề để ý đến vẻ đẹp của nàng.
Điều này cũng mang đến cho nàng một loại cảm giác thất bại.
Khiến nàng lần đầu tiên nảy sinh nghi ngờ với sắc đẹp và mị lực của chính mình.
Chẳng lẽ bây giờ ta không còn xinh đẹp?
Nhưng khi nhìn lại dung nhan mỹ lệ trong gương, nàng mới yên tâm.
Có lẽ, vấn đề không nằm ở nàng, mà là ở Phương Hạo.
Người đàn ông này đúng là một ẩn số.
Cho dù nàng đã xem rất nhiều livestream của Phương Hạo, tự nhận là đã hiểu rõ hắn đôi chút, nhưng vẫn không thể nào nhìn thấu.
Rất nhanh.
Nàng nhận được tin tức từ Phương Hạo.
"Xin lỗi, gần đây tương đối bận, tạm thời không có thời gian."
Phương Hạo khéo léo từ chối lời mời của nàng.
So với ra ngoài, ở nhà nghỉ ngơi vẫn tốt hơn.
Đương nhiên, chủ yếu là vì khi Phương Hạo ở chung với cô nàng Tiểu Kiều này, luôn cảm thấy có một loại ảo giác quái dị, giống như mục đích của cô không được thuần túy cho lắm.
Nhưng có vẻ như không phải là một người ham mê tiền tài, dù sao đối phương cũng không hề tham tiền của hắn, lần trước ăn cơm ở nhà hàng sang trọng, cũng không phải Phương Hạo thanh toán.
Ngược lại Phương Hạo lại không hiểu nổi nàng, không nhìn thấu được nàng.
Ẩn sau khuôn mặt thanh thuần mỹ lệ kia, chắc chắn không đơn giản như vậy.
Hơn nữa Phương Hạo cũng không có nhiều tâm tư và tinh lực để đặt lên người đối phương.
"Vậy lúc nào ngươi mới có thời gian?"
Hashi chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.
"Còn chưa biết."
Phương Hạo đơn giản trả lời ba chữ.
Thấy ba chữ trả lời kia, Hashi có chút bực bội.
Nàng, một người con gái theo đuổi một người con trai, có cần phải khó khăn như vậy không?
Không phải nói nữ theo đuổi nam, như cách một tầng lụa mỏng sao?
Nhưng sao nàng lại có cảm giác, giữa mình và đối phương cách biệt cả từng ngọn núi, hơn nữa những ngọn núi đó lại là Everest.
Lần này thực sự làm nàng không biết phải làm sao.
Mãi một lúc lâu sau, nàng mới bình tĩnh trở lại.
Sau đó chuẩn bị trả lời Phương Hạo, nhưng ngón tay cứ lơ lửng tr·ê·n màn hình điện thoại, không biết nên gửi cái gì cho tốt.
Sau khi điện thoại di động im lặng, Phương Hạo mới nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Ra khơi, tr·ê·n thân thể không mệt mỏi.
Thân thể của hắn mạnh mẽ như vậy, đã sớm vượt qua cực hạn của nhân loại, làm sao có thể khiến hắn mệt mỏi.
Hơn nữa hắn còn kiên trì không ngừng rèn luyện, luyện tập Tiên Thiên Công, lại càng không thấy mệt mỏi, mỗi ngày đều tràn trề tinh lực.
Cái mà hắn mệt mỏi là trạng thái tinh thần.
Đây mới là điều mệt mỏi nhất.
Haizz.
Đặc biệt là con cá đã chạy mất kia, Phương Hạo đến giờ vẫn còn đau lòng, đau thật đấy, thật sự quá đau.
Một con cá lớn như vậy, không biết lần sau, đến khi nào mới có thể câu được.
Nghỉ ngơi, thả lỏng đầu óc.
Đem những chuyện này loại bỏ khỏi tâm trí.
Đem trạng thái tinh thần điều chỉnh cho tốt.
Như vậy, lần sau ra biển câu cá, tâm tình sẽ khác.
Cứ như vậy nghỉ ngơi.
Công việc tu bổ Đại Minh bảo thuyền tiến triển rất thuận lợi. Nhờ có máy móc công nghiệp cỡ lớn, thuyền chìm được trục vớt nguyên vẹn khỏi mặt biển.
Sau đó nổi lên mặt nước.
Sau khi thuyền chìm nổi lên mặt nước, nhân viên công tác liền tiến hành tu bổ những chỗ hư hại bị nước tràn vào.
Chờ đến khi những chỗ này được sửa chữa xong, sẽ kiểm tra xem nơi nào có bị rò rỉ nước nữa không.
Sau khi chắc chắn không còn nước rò rỉ, mới dùng móc kéo, kéo chiếc Đại Minh bảo thuyền này đi.
Chiếc thuyền chìm này chính là để phục vụ cho việc xây dựng Bảo tàng Thuyền chìm Đại Minh sau này, có ý nghĩa rất quan trọng.
Cho nên mới tốn nhiều công sức như vậy, trục vớt từ dưới biển lên.
Chiếc Đại Minh bảo thuyền này, trải qua mấy trăm năm, vẫn còn rất hoàn chỉnh.
Tr·ê·n đường kéo về bến tàu, rất vững vàng, không hề có khả năng tan vỡ.
Bất quá, để tránh xảy ra vấn đề, nhân viên công tác cũng đã gia cố lại chiếc thuyền.
Mà sau khi bảo thuyền được kéo về đến bến tàu, một nghi thức long trọng được cử hành, đồng thời tuyên bố Bảo tàng Thuyền chìm Đại Minh chính thức khởi công xây dựng.
Nơi này bắt đầu trở nên bận rộn.
Đây cũng là địa điểm đặc biệt được Kinh Hải lựa chọn, tại Hoành Thành.
Là nơi thích hợp nhất để xây dựng bảo tàng thuyền chìm này.
Giao thông thuận tiện, hơn nữa lại có không gian rộng lớn.
Tính toán rất hợp lý.
Phương Hạo cũng đã ra mặt tham gia nghi thức này. Vốn dĩ không muốn đi, nhưng vì là nhân vật chính phát hiện ra Đại Minh bảo thuyền nên không thể vắng mặt.
Cuối cùng vẫn phải đến hiện trường.
Không đi không được.
May mắn là nghi thức này không kéo dài quá lâu, Phương Hạo mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi làm xong, hắn liền thừa dịp nhân viên truyền thông không chú ý tới mình, lặng lẽ rời đi.
Đến khi nhân viên truyền thông nhận ra, muốn tìm tung tích của Phương Hạo, thì đã muộn, người đã sớm biến mất.
Điều này làm cho một đám nhân viên truyền thông thiếu chút nữa hối hận đến dậm chân, tiếc nuối không thôi.
Đây rốt cuộc là chuyện gì.
Mà khi Phương Hạo đã rời đi trước, những ký giả truyền thông này chỉ có thể tìm những người khác phỏng vấn.
Hashi, vì vẫn không hẹn được Phương Hạo, nên kế hoạch cũng không có cách nào triển khai.
Điều này làm cho phía của bọn họ rất sốt ruột.
Phương Hạo là một mắt xích quan trọng trong kế hoạch của bọn họ, nếu đối phương không đến, thì kế hoạch cũng không có cách nào thực hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận