Để Ngươi Câu Cá, Ngươi Lại Câu Lên Tàu Ngầm Nguyên Tử ?

Chương 121: Thật bên trên đại hàng! !

**Chương 121: Hàng "xịn" thật sự!**
"Hạo ca, đồ đạc huynh nhặt được ở biển lúc trước đâu rồi?"
Lúc bỏ đồ lên xe, tiểu bàn vừa vặn nhìn thấy trong t·h·ùng trống không, chẳng có gì cả.
Liền theo bản năng hỏi một câu.
"Khụ, ta thấy chúng đáng thương, nên đổ hết cả về biển rồi."
Thật đúng là vạch áo cho người xem lưng mà.
Không còn cách nào, Phương Hạo đành tùy tiện bịa đại một lý do.
Nhưng vẫn bị người xem trong phòng live stream vạch trần không thương tiếc.
"Cơ bụng huynh đừng nghe streamer nói xạo, hắn nghe thấy có t·h·i t·hể xong, cố ý đổ sạch đấy."
"Trên đời này, chẳng có thứ gì cứng hơn miệng của streamer đâu."
"Chắc chắn có chứ, ta nhớ được ta..."
"Ngọa tào!"
Đề tài thoáng cái lại đi trệch hướng.
Phương Hạo dứt khoát không thèm để ý đến.
Tiểu bàn mấy người bọn họ không có xem phòng live stream.
Sau khi đem toàn bộ đồ đạc bỏ lên xe, Phương Hạo liền dẫn bọn họ tới chỗ lúc trước mình đi câu cá.
Lúc nãy mới câu được một lát, vẫn chưa hết cơn nghiện.
Nhất định phải câu cho đã cơn nghiện mới thôi.
Lại nói, về k·h·á·c·h sạn sớm như vậy cũng không có gì làm, chẳng ngủ thì nằm, chẳng bằng ra bờ biển câu cá.
Trong hoàn cảnh t·r·ố·ng t·r·ải thế này, có thể trau dồi tâm tình.
Giúp thư giãn đầu óc.
Hơn nữa, ở bờ biển không giống như ở ngoài khơi, không có mệt mỏi vì say sóng.
Cả người cũng rất thư thái.
Bất quá, câu cá ở bờ biển với ra khơi câu cá, đều có những trải nghiệm riêng.
Ra khơi câu cá, sẽ càng k·í·c·h t·h·í·c·h hơn nhiều, cùng với chủng loại cá cũng nhiều hơn.
Phương Hạo dẫn hai người tới địa điểm mới.
Sau khi đỗ xe ở ven đường xong, mọi người lấy những thứ như cần câu của mình ra.
Phương Hạo một tay cầm điện thoại live stream, một tay cầm đồ của mình.
Hắn dự định trở lại chỗ ban nãy mình đã ngồi.
Còn về phần lão Diệp cùng tiểu bàn, hai người bọn họ tự chọn địa điểm là được.
Ở đây có rất nhiều chỗ có thể câu cá, tùy t·i·ệ·n chọn một nơi là câu được.
Mỗi người tự tìm một điểm câu, rồi bắt đầu câu cá.
Vừa rồi đã đổ sạch đồ trong t·h·ùng, cho nên bây giờ Phương Hạo vẫn phải câu được một con cá lên, tránh để mình không có gì.
Lúc nãy vẫn là não úng nước a.
Sớm biết thế, đã không đổ nhanh như vậy.
Chờ chuẩn bị rõ ràng tình huống xong, rồi đổ xuống cũng được.
Không ngờ, lại chỉ là một con búp bê silicon.
Haiz.
Đơn thuần là mình hù dọa mình thôi.
Tuy rằng Phương Hạo không sợ, nhưng vẫn sợ phiền phức.
Thật sự đụng phải t·h·i t·hể, thì đồ vẫn phải đổ sạch.
Hắn chỉ muốn nhặt đồ ở biển cho vui, còn ăn lại là một chuyện khác.
Giống như trước đây, khi hắn câu cá, câu được t·h·i t·hể, sau đó vẫn tiếp tục quay lại câu cá. Đó là bởi vì khi đó hắn chỉ muốn câu cá cho vui, vì câu được cá, chứ không phải là để ăn.
Cho nên, hắn có thể không sợ gì cả mà tiếp tục quay lại câu cá.
Nhưng mà, nếu như vì ăn, thì hắn đã sớm chạy mất, chẳng đời nào lại quay về cái chỗ này.
Chính là đạo lý như vậy.
Tại sao có nhiều người câu cá chuyên nghiệp lại t·h·í·c·h câu cá đến thế, chính là vì niềm vui khi câu cá.
Chỉ vì cảm giác sung sướng khi câu được cá.
Vẫn là câu cá thoải mái nhất a.
Tiểu bàn ở vị trí bên trái Phương Hạo, cách đó khoảng mười mấy mét, còn lão Diệp thì gần hơn một chút, ở bên phải cách đó năm, sáu mét.
Theo sự xuất hiện của ba người, dải bờ biển này cũng trở nên náo nhiệt hơn một chút.
Không giống như lúc trước, chỉ có một người ở đây câu cá.
Bây giờ, tính cả Phương Hạo và bọn họ, là có năm người.
Bởi vì, ngoại trừ bọn họ ra, sau đó còn có một người nữa tới.
Mà người câu cá mới tới, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Phương Hạo và bọn họ, hình như đang nghi ngờ hoặc nhận ra điều gì.
Cho đến khi, hắn tìm được một chỗ, đặt đồ xuống, hắn liền lấy điện thoại di động ra quét.
Sau khi quét một lúc, giống như đã x·á·c định được điều gì.
Liền nhanh c·h·óng đi về phía Phương Hạo và bọn họ.
Lúc đối phương tiến lại gần, Phương Hạo cũng chú ý tới hắn.
Trong lòng hơi nghi hoặc.
Đối phương tới gần, trên mặt rõ ràng có chút k·í·c·h đ·ộ·n·g, "Streamer, thật đúng là các ngươi."
"Ta vừa rồi còn tưởng nh·ậ·n lầm người, đặc biệt lấy điện thoại ra xem lại."
Đối phương vừa nói vừa giơ điện thoại về phía Phương Hạo và bọn họ, hắn tỏ vẻ vừa mới chắc chắn khi xem live stream.
Hắc, hóa ra là fan cứng trong phòng live stream.
Chắc chắn là người xem live stream của mình, mới có thể nhận ra mình.
"Ngươi chào."
Phương Hạo cũng nở nụ cười trên mặt.
"Không ngờ hôm nay vận may lại tốt như vậy, lại có thể ở đây gặp được streamer ngươi."
"Đúng vậy, rất hân hạnh được biết ngươi." Phương Hạo cũng cười đáp.
"Thật sự rất vui, trước đây ta còn đang nghĩ, không biết có cơ hội được cùng streamer ngươi câu cá hay không, ai ngờ hôm nay cơ hội lại đến."
"Ha ha."
"Vị này chính là cơ bụng huynh cùng lão Diệp rồi."
Người kia sau khi chào hỏi Phương Hạo, cũng chào hỏi tiểu bàn cùng lão Diệp.
Chào hỏi xong, sau đó chụp ảnh chung với mấy người.
"Chủ kênh, ta có thể tới đây câu cá cùng không?" Đối phương thăm dò hỏi một câu.
"Dĩ nhiên có thể." Phương Hạo không từ chối.
Ở đây rộng như vậy, thêm một người tới câu cá, cũng không ảnh hưởng gì.
Thấy Phương Hạo đồng ý, người kia trong lòng càng thêm vui vẻ.
"Cám ơn."
Hắn lập tức chạy về lấy đồ của mình, chuẩn bị mang tới chỗ Phương Hạo ba người bọn họ để cùng câu cá.
Có bạn câu cá, đúng là sẽ khác biệt.
Tâm tình so với ban đầu, cũng hoàn toàn khác nhau.
Đám fan cứng trong phòng live stream thấy cảnh này, cũng rất hâm mộ.
"A, huynh đệ này may mắn thật đấy."
"Ta cũng muốn cùng streamer vô tình gặp được."
"Xin hỏi sáng sớm thức dậy phải dùng tư thế nào, mới có thể vô tình gặp được streamer a."
"Streamer, xin hỏi ta có thể mang gậy tới tìm ngươi không?"
"Cây gậy? Ngươi muốn làm cái gì?"
"Huynh đệ, ngươi không phải đi 'vô tình gặp' chứ, ngươi là đi đánh lén thì có?"
"Ta cũng hoài nghi huynh đệ này không phải muốn 'vô tình gặp', mà là muốn theo dõi streamer đấy."
"Nói đi huynh đệ, ngươi là muốn mưu tài sản hay là mưu sắc?"
"Có thể cả hai không?"
Mọi người trong phòng live stream thấy những bình luận này, không khỏi bật cười, cũng bị chọc cho cười phá lên.
Sau khi vị fan cứng này rời đi, mọi người lại yên tĩnh câu cá.
Xem xem chỗ này, có thể câu được cá lên không.
Nhìn xuống dưới mỏm đá ngầm, nước biển ở đây rất sâu, chừng hơn mười mét.
Dù sao cũng không nhìn thấy đáy.
Chủ yếu dựa vào chiều dài của dây câu để p·h·án đoán độ sâu của nước.
Mười hai mét.
Đây là độ sâu mà bọn họ suy đoán.
Khi lực chú ý của mọi người, đều đổ dồn vào việc câu cá, thì đám fan cứng trong phòng live stream lại chú ý đến Phương Hạo.
Bọn họ đều muốn xem, lần này Phương Hạo rốt cuộc sẽ câu được thứ gì, hay là chẳng câu được gì cả.
"Thất thường: rác thải đại dương."
"Bình thường: một thợ lặn."
"Vượt xa bình thường: "
Nhưng không có lựa chọn nào là cá cả.
Trong lòng bọn họ, lựa chọn "cá" không hề tồn tại, cũng không cho rằng Phương Hạo sẽ câu được cá.
Cái mác "người không câu được cá" của Phương Hạo, đã sớm in sâu trong lòng mọi người.
Bọn họ cảm thấy, Phương Hạo mà câu được cá, thì có lẽ mặt trời mọc đằng tây mất.
"Cá cược, cá cược nào."
"Nếu ai đoán đúng, sẽ rút thăm trúng thưởng ngay tại chỗ, tổng cộng một trăm suất."
"A: t·h·i t·hể."
"B: v·ũ· ·k·h·í."
"C: Xe."
"D: Thợ lặn."
"E: Động vật được bảo vệ ở đại dương."
Trong lúc bọn họ đang câu cá, thậm chí còn có fan cứng tổ chức cá cược.
Bạn cần đăng nhập để bình luận