Để Ngươi Câu Cá, Ngươi Lại Câu Lên Tàu Ngầm Nguyên Tử ?

Chương 204: Thần lặc, thật đúng là đem động cơ làm cho đi lên!

**Chương 204: Thần kỳ thật, lại làm cho động cơ nổi lên!**
Đến rồi.
Phương Hạo vội vàng đặt những thứ chưa ăn xong xuống, vào lúc này nào còn tâm trạng mà ăn.
Nếu lần này câu được đuôi máy bay, vậy thì còn nặng hơn nhiều.
Chẳng qua là khi hắn cảm nhận được cảm giác quen thuộc phía trên, sắc mặt lại cứng đờ.
Hại.
Vui mừng quá sớm.
Lại là một cái máy thăm dò.
Thứ này thật đúng là nhiều.
Phương Hạo cảm thấy, số lượng máy thăm dò dưới đáy biển này có khi còn nhiều hơn cả cá.
Nếu không tại sao hắn lại không câu được con cá nào.
Nhất định là cá ở dưới không nhiều.
Không sai, chính là như vậy.
Nếu cá nhiều, hắn đã phải câu được cá rồi.
Nhìn Phương Hạo thuần thục lại lần nữa câu được một cái máy thăm dò, tất cả mọi người đều quen rồi, không có gì ngạc nhiên.
Vật này hắn cũng không biết đã câu được bao nhiêu cái.
Coi như là ở trên chiếc tàu cảnh sát biển Vạn Tấn cấp này, Phương Hạo cũng câu được rất nhiều cái.
Hiện tại mọi người đang chú ý xem liệu hắn có thể câu lên động cơ máy bay hay không.
"Thật là đáng tiếc, câu được không phải động cơ."
"Bất quá điều này cũng bình thường, nào có dễ dàng câu lên như vậy."
"Ta cảm thấy phía sau hắn câu không được thứ gì cũng là bình thường, động cơ máy bay nào có tốt như vậy mà câu được."
Trên thuyền một đám người, cũng cảm thấy Phương Hạo biểu hiện bình thường.
Nếu thoáng cái liền đem động cơ câu lên, đó mới là vượt quá bình thường.
Bất quá cho dù là như vậy, mọi người cũng cảm thấy Phương Hạo không phải bình thường ngưu bức.
Sau khi đem máy thăm dò câu lên, Phương Hạo tiếp tục ăn bữa điểm tâm dở dang lúc nãy.
Vẫn là lấp đầy bụng trước rồi nói.
Chờ ăn xong, lúc này mới tiếp tục câu cá.
Chỉ còn động cơ của đuôi máy bay cuối cùng, ai cũng không biết Phương Hạo có thể câu lên hay không.
Đừng nhìn Phương Hạo trước đó câu lên nhiều bộ phận máy bay như vậy, nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể liên tục câu lên.
Có lẽ, tiếp theo vận may sẽ không tốt?
Điều này thật đúng là khó nói.
Sau khi Phương Hạo ăn xong đồ vật, tiếp tục câu cá trong một khoảng thời gian rất dài, hắn đều là trạng thái "đánh quy".
Đừng nói là câu động cơ, ngay cả máy thăm dò cũng không có một cái.
Vệ tinh Ưng Tử vẫn còn ở vị trí tàu cảnh sát biển.
Bọn họ cũng không biết rõ tọa độ cụ thể, chỉ có thể từ từ tìm.
Đừng xem tàu cảnh sát biển rất lớn, nhưng khi nhìn từ không gian xuống biển khơi, liền sẽ phát hiện, có khi con tàu này ở trong biển chỉ là một chấm nhỏ hơi lớn mà thôi.
Đừng nói là tàu cảnh sát biển, coi như là hàng không mẫu hạm, ở trên biển khơi đi cũng không phải dễ dàng bị phát hiện.
Hàng không mẫu hạm so với tàu cảnh sát biển thì lớn hơn.
Nếu muốn bị phát hiện, cần có vận may và rất nhiều vệ tinh đồng thời tiến hành theo dõi, lúc này mới có thể x·á·c định được vị trí.
Một khi vệ tinh qua thời gian này điểm cùng tọa độ, phương vị của hàng không mẫu hạm lại trở thành khu không thấy được của vệ tinh dò xét.
Mà tàu cảnh sát biển còn nhỏ hơn, tính cơ động cao hơn, tìm kiếm càng khó khăn.
Ưng Tử bên này cần phải hao phí nhiều thời gian hơn.
Đây là trong tình huống bọn họ biết rõ tàu cảnh sát biển của mình ở vùng biển nào.
Ngay cả Ưng Tử cũng không tìm được, những người khác thì càng không cần phải nói.
Tất cả mọi người đều không biết tiến triển câu máy bay thế nào, cũng không biết bây giờ Phương Hạo chỉ còn thiếu một cái động cơ chưa câu được.
"Tình huống gì?"
Thời gian dài như vậy trôi qua, lại không câu được cái gì.
Phương Hạo chính mình cũng có chút kinh ngạc.
Ngươi nói câu không tới động cơ, cái này rất bình thường, dù sao điều này cần vận may.
Không phải muốn câu là có thể câu được.
Nhưng mà ngay cả máy thăm dò đều không câu được một cái, vậy thì hơi không khoa học.
Dựa theo hiệu suất trước kia của hắn, điều này không nên.
"Sẽ không phải là ta câu hết cả máy thăm dò rồi chứ."
Phương Hạo lẩm bẩm trong lòng.
Theo lý thuyết, hắn đã sử dụng qua thẻ loại khí vận, tăng lên mười điểm vận may.
Vận may cũng sẽ không quá kém mới phải.
Đáng tiếc không xem được vận may của mình thế nào.
Nếu như có thể thấy chỉ số vận may, liền có thể biết khi nào nên câu cá, khi nào nên nghỉ ngơi.
Như vậy còn có thể dễ dàng hơn một chút.
Cũng may mà tâm tính Phương Hạo tốt, sau khi trải qua đủ loại hành hạ và tàn phá, nội tâm đã sớm rất cường đại.
Hắn đã bao lâu không có câu được cá.
Nếu là đổi lại người khác, nói không chừng đã sớm tâm tính sụp đổ mà bẻ gãy cần câu, trực tiếp không câu nữa.
Mà trong lúc này, thật vừa đúng lúc là tiểu bàn liên tục câu lên hai con cá lớn.
Một con gần hơn bảy mươi cân, một con hơn hai mươi cân.
Cộng lại chính là có năm mươi kg rồi.
Điều này thiếu chút nữa khiến Phương Hạo hâm mộ, nước mắt từ trong miệng chảy ra.
Nhìn người ta mà xem, nhìn lại mình một chút.
Mặc dù lần này đến trên tàu cảnh sát biển, nhiệm vụ câu cá chủ yếu là câu hài cốt máy bay, nhưng mà trong tâm hắn, thứ rất muốn câu được, vẫn là cá!
Nếu có thể câu được cá một lần, sau đó cho dù "đánh quy" mấy ngày hắn cũng nguyện ý.
"Phỏng chừng hôm nay hẳn là không câu được nữa."
Cảnh sát biển xung quanh thấy Phương Hạo lâu như vậy cũng không có bất cứ động tĩnh gì, cũng suy đoán khả năng hôm nay không câu được đuôi máy bay.
Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống kéo dài.
Lần câu hài cốt máy bay này, vốn không phải là một chuyện đơn giản, câu mười ngày nửa tháng cũng là bình thường.
Khi nhận được nhiệm vụ này, bọn họ không hề nghĩ có thể câu lên toàn bộ hài cốt các bộ phận trong vòng một ngày.
Mò vớt cũng không có nhanh chóng như vậy.
Càng không cần phải nói đến việc dùng câu.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Mặt trời ngả về tây.
Thái dương cũng sắp xuống núi không đúng, là xuống biển rồi.
Ngay tại trên mặt biển.
Chờ đến khi thái dương xuống, cũng gần như sắp đến ban đêm.
Thấy vậy, Phương Hạo cũng cảm giác mình hôm nay hẳn là sẽ không câu được gì nữa.
Đang lúc hắn chuẩn bị thu cần, bỗng nhiên cảm nhận được trong tay khác thường.
Cái này không đúng, cảm giác có lực.
Hình như là câu được đồ.
Đột nhiên xuất hiện đồ vật, cũng làm Phương Hạo sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh hắn liền phản ứng kịp, lúc này chuẩn bị quấn dây.
Dây câu căng thẳng, đồ vật ở dưới vẫn không giật.
Vật này rất nặng, chỉ dựa vào khí lực bây giờ của Phương Hạo, sợ rằng rất khó câu lên.
Vẫn phải mượn một chút năng lực của thẻ lực đại vô cùng.
Phương Hạo không có tiết kiệm, lại lần nữa sử dụng một tấm thẻ.
Mà người chung quanh dường như cũng chú ý tới động tác của Phương Hạo, vốn cho là hôm nay sẽ kết thúc như vậy, bọn họ trong nháy mắt cũng tỉnh táo tinh thần.
"Đây là lại câu được đồ vật lên rồi hả?"
"Lần này sẽ là cái gì?"
"Không dễ dàng, câu cả buổi chiều cũng không có bất cứ động tĩnh gì, đến khi sắp kết thúc một ngày, rốt cuộc lại câu được đồ."
"Hay lại là máy thăm dò sao?"
Mọi người cũng không nhìn ra Phương Hạo câu được đồ vật nặng bao nhiêu, cho nên khi nhìn đến hắn câu được đồ vật, liền cho rằng có phải là máy thăm dò hay không.
Điều này cũng không phải lần một lần hai.
Mọi người nghĩ như vậy cũng là rất bình thường.
Kèm theo Phương Hạo đem đồ vật từ từ kéo lên đồng thời, thái dương cũng từ từ xuống.
Ánh mắt chiều tà chiếu xiên vào người Phương Hạo, khiến bóng lưng của hắn trở nên kim sắc vĩ đại.
Một bên là câu lên đồ vật, một bên là mặt trời chiều ngả về tây.
Tạo thành một sự tương phản rõ ràng.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Phương Hạo.
Sắc trời dần tối, đèn pha trên thuyền cũng mở ra, chiếu về phía mặt biển.
Chờ vật này câu ra khỏi mặt nước.
Sẽ là gì?
Có phải là đuôi máy bay hay không?
Có người thầm suy đoán trong lòng.
Cả buổi chiều không câu được đồ vật gì, cảm giác này giống như là đang nghẹn đại chiêu vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận