Để Ngươi Câu Cá, Ngươi Lại Câu Lên Tàu Ngầm Nguyên Tử ?

Chương 6: Có? Không phải ta làm!

**Chương 6: Có? Không phải ta làm!**
"Trần cảnh quan, ở đây có đồ ăn không?"
Sau khi chép xong biên bản, bụng Phương Hạo kêu ùng ục.
Trải qua một thời gian dài bận rộn như vậy, hắn cũng bất giác thấy đói.
Từ lúc vớt t·hi t·hể lên đến khi chép xong tờ khai, cũng đã qua hai đến ba giờ, trời cũng đã gần sáng.
"Còn có mì gói."
"Bất quá ngươi còn có thể ăn được sao?"
Mặc dù Trần Lâm cũng có chút đói, nhưng vừa nghĩ tới t·hi t·hể kia, bụng nàng liền quặn lên, bây giờ vẫn còn muốn nôn.
Mà người trước mắt này không những muốn ăn, lát nữa còn phải trở về tiếp tục câu cá.
Thật là một người kỳ lạ.
Trần Lâm không nghĩ ra thêm được từ nào để hình dung đối phương.
"Mọi người làm thêm giờ liền ăn cái này? Như vậy thì không có nhân đạo chút nào."
"Nói thế nào cũng phải có cơm hộp đùi gà chứ."
"Nôn..."
Còn không đợi Phương Hạo nói xong, Trần Lâm lập tức che miệng, chạy khỏi phòng hỏi cung, chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Vốn dĩ nàng cũng không muốn nôn nữa, nhưng nghe Phương Hạo nhắc tới đùi gà, nàng liền nghĩ ngay đến tình trạng thối rữa thảm khốc của t·hi t·hể.
Giống như cảm giác đang ăn cơm trong nhà vệ sinh vậy.
Trong nháy mắt, dạ dày quặn lên.
Cảm giác buồn nôn đó, từ trong dạ dày xông thẳng lên cổ họng.
Bây giờ, nàng căn bản không thể nghe người khác nhắc tới bất cứ thứ gì liên quan đến t·h·ị·t.
E rằng trong tuần này, không, thậm chí là trong vòng nửa tháng, nàng cũng sẽ không muốn ăn bất kỳ thức ăn nào liên quan đến t·h·ị·t.
"Tiểu Trần sao thế?" Những đồng nghiệp khác rất kinh ngạc trước phản ứng của Trần Lâm.
"Không phải ta làm."
Phương Hạo trả lời theo bản năng.
"..."
Mấy đồng nghiệp liếc mắt, có chút cạn lời, tiểu tử này thật sự không coi đây là sở cảnh sát, ngay cả bọn họ mà cũng dám đùa.
Nếu là người bình thường đến đây, ai cũng rất căng thẳng, làm gì có ai dám nói đùa với bọn họ.
Bất quá mọi người cũng không xem đó là chuyện lớn.
Dù sao Phương Hạo cũng không phải người xấu.
Bọn họ vừa làm biên bản, biết rõ đối phương là một streamer chuyên câu cá, sau đó hôm nay khi đang câu cá thì câu được một cỗ t·hi t·hể.
Vận khí này quả thực có chút xui xẻo.
Cũng may mà hắn là người có tâm lý vững vàng.
Nếu là người khác, sớm đã bị dọa cho sợ hãi.
Vậy mà còn rất bình tĩnh muốn ăn mì gói.
Tâm tính này, tuyệt đối là hạt giống tốt để làm cảnh sát hình sự.
Đáng tiếc.
"Ta đi nấu cho ngươi một thùng mì gói."
Đồng nghiệp đứng dậy, thay Trần Lâm đi nấu nước, pha mì gói cho Phương Hạo.
"Ca, cảm ơn nhiều."
Phương Hạo rất tự nhiên, không hề xa lạ.
Chờ ăn xong bữa khuya, hắn liền chuẩn bị quay lại câu cá tiếp.
Hắn không tin, hôm nay không câu được con cá nào.
Tạm thời không có việc gì.
Phương Hạo cũng lấy điện thoại di động vừa được trả lại ra.
Lúc trước, sau khi báo cảnh sát, hắn đã tắt live stream, sau đó điện thoại vẫn luôn ở chế độ im lặng.
Đến khi ghi chép, điện thoại di động liền bị nộp lên.
Cho đến khi tất cả mọi chuyện được giải quyết xong, lúc này mới trả lại điện thoại di động cho hắn.
Chờ đến khi hắn mở điện thoại lên, lúc này mới phát hiện trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn.
Tin nhắn, Wechat, bạn bè và bạn câu đều gửi tin nhắn cho hắn.
Có người quan tâm hắn, cũng có người hỏi đã xảy ra chuyện gì.
"Tiểu Phương, nghe nói ngươi đang câu cá ở hồ chứa nước Bạch Sa thì câu được t·hi t·hể?"
"Tiểu Phương, ngươi thế nào? Không bị dọa chứ?"
"Hạo Tử, chép xong ghi chép chưa?"
"Tiểu Phương, bọn ta về trước, hôm nay không câu nữa."
"Hạo Tử, nghe nói ngươi câu được hàng khủng?" (1)
"Hạo ca..."
"..."
Thấy những tin nhắn này của bạn câu và bạn bè gửi tới, Phương Hạo cũng trả lời từng người.
"Ta vừa mới xem điện thoại di động, trước đó điện thoại để chế độ im lặng. Ta không sao, cũng không có tình huống gì, chỉ là tới phối hợp làm một bản ghi chép, lát nữa làm xong sẽ ăn bữa khuya rồi trở lại câu cá tiếp."
"? ?"
Chẳng qua là khi hắn trả lời tin nhắn này, trong nháy mắt một đám người đều hiện đầy dấu chấm hỏi.
Chờ chút, ngươi còn phải trở về câu cá?
Cái này còn dám đi câu sao?
Vừa mới câu được t·hi t·hể.
Tình cảnh đáng sợ như vậy, bọn họ nghĩ đến thôi đã thấy kinh khủng.
Mà Phương Hạo lại nói không có việc gì, hơn nữa lát nữa còn phải trở về câu cá tiếp?
"Mới câu được t·hi t·hể, ngươi không sợ sao?"
"Có gì đáng sợ? Chỉ là một cỗ t·hi t·hể mà thôi. Tối nay ta còn chưa câu được cá, không câu được cá ta không cam lòng!"
Không có gì khó chịu hơn việc không câu được cá.
Với bạn câu, hắn đã mạnh miệng nói hôm nay nhất định sẽ câu được hàng khủng, nhưng đến bây giờ, ngoại trừ câu được một cỗ t·hi t·hể, hắn không câu được bất cứ thứ gì khác.
Hắn không cam lòng cứ thế ảo não trở về.
"Vậy ngươi tự mình chú ý an toàn..."
Bạn câu cũng rất rõ loại cảm giác không câu được cá khó chịu đến mức nào, cho nên cũng chỉ có thể dặn dò Phương Hạo chú ý an toàn.
Với bạn bè và bạn câu, hắn cũng đã nói chuyện phiếm xong.
Mì gói của hắn cũng vừa pha xong.
Trần Lâm cũng từ trong phòng rửa tay nôn xong trở lại, trên mặt tái nhợt còn đọng lại nước, nhưng những giọt nước trên mặt lại càng khiến nàng trông có vẻ mỏng manh, đặc biệt xinh đẹp.
Đồng nghiệp khi nhìn thấy dáng vẻ của Trần Lâm, ánh mắt suýt chút nữa nhìn thẳng.
Chỉ có Phương Hạo là tự mình cúi đầu ăn mì gói, ăn rất ngon.
Hắn thật sự đói.
Bận rộn cả đêm, không được ăn gì.
Mà Trần Lâm vừa trở lại đã thấy Phương Hạo ăn mì gói ngon lành, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nàng thật sự ngưỡng mộ Phương Hạo, trong tình huống này còn có thể ăn ngon như vậy.
Tâm lý thật là vững vàng.
Nàng thực sự phục.
Mặc dù nàng mới vào đội cảnh sát không lâu, cũng chỉ hơn ba tháng.
Nhưng người có tâm lý vững vàng như Phương Hạo, e rằng đây là người đầu tiên.
Mấy phút sau, Phương Hạo cũng uống xong ngụm canh cuối cùng.
Nấc...
Ợ một cái.
Mặc dù chưa ăn no, nhưng sau khi ăn một bát mì gói, cảm giác đói bụng trong dạ dày cũng đã biến mất.
Mì gói, ăn nhiều cũng không tốt.
Chính hắn cũng có chuẩn bị sẵn một ít lương khô.
Chờ đói bụng thì ăn thêm chút nữa là được.
"Trần cảnh quan, ta ăn xong rồi."
"Cô có muốn ăn chút gì không?"
Trần Lâm lắc đầu, tỏ vẻ mình không muốn ăn.
Cho dù nàng đã nôn đến trống rỗng, vẫn không muốn ăn bất cứ thứ gì.
Nàng thật sự không thấy ngon miệng.
Cũng sợ vừa ăn xong, lại phải đi nôn tiếp.
Vậy thì dứt khoát không ăn.
"Vậy thì làm phiền mọi người đưa ta trở về."
Phương Hạo xoa xoa tay.
Trần Lâm bất đắc dĩ.
Nàng thật sự phục người này, đây là nghiện câu cá đúng không?
Cũng may người như vậy không phải bạn trai nàng, nếu không, không phải ngày nào cũng bị tức c·hết sao?
Hơn nữa, đối phương còn không có công việc ổn định, suốt ngày chỉ đi câu cá, không đi làm, chỉ cầm điện thoại di động live stream.
Cái này có ích lợi gì?
Một chút cầu tiến cũng không có.
Đừng thấy bây giờ có nhiều hot vlogger như vậy, có một số người k·i·ế·m tiền dễ dàng, nhưng vẫn còn rất nhiều hot vlogger nhỏ, không có ai chú ý, không có thu nhập.
Không có tiền, lại không có chí tiến thủ, suốt ngày chỉ lo câu cá.
Người đàn ông như vậy, ai sẽ để ý chứ?
Thật uổng phí khuôn mặt và vóc dáng này.
Ngược lại, nàng không coi trọng.
Nàng cảm thấy một người đàn ông, điều quan trọng nhất chính là tinh thần trách nhiệm và sự nghiệp.
Chỉ có người đàn ông như vậy mới hoàn mỹ.
Trần Lâm ở trong lòng gạch bỏ Phương Hạo, tuyên bố "tử hình".
"Vậy đi thôi, ta đưa ngươi trở về."
Trần Lâm chuẩn bị lái xe đưa Phương Hạo về hồ chứa nước Bạch Sa.
---
(1) **Hàng khủng:** Ý chỉ những con cá to, quý hiếm, khó câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận