Để Ngươi Câu Cá, Ngươi Lại Câu Lên Tàu Ngầm Nguyên Tử ?

Chương 102: Oanh động! Các bộ môn lớn cùng lên đường!

Chương 102: Chấn động! Các bộ môn lớn cùng ra tay!
A Khôn không nhịn được, trực tiếp đăng bài trên Weibo nổi giận.
Dù sao hot search của mình bị cướp, hắn không nuốt trôi cục tức này.
Viết liền một mạch, đại khái ý tứ là muốn mọi người suy nghĩ kỹ, đừng cái gì cũng tin, suýt chút nữa nói thẳng ra là cái hot search "câu cá câu được đại p·h·áo" kia rồi.
Nhưng người tinh ý một chút là có thể nhìn ra hắn đang nói ai.
Hắn vốn tưởng rằng sẽ nhận được nhiều người hưởng ứng.
Nhưng hắn phát hiện trừ một số ít fan trung thành ủng hộ, phần lớn bình luận bên dưới đều là giễu cợt hắn.
Hoàn toàn khác xa với dự đoán của hắn.
Hắn nhất thời bối rối.
Tình huống gì?
Chẳng lẽ mình nói sai?
Hắn xem lại bài đăng vừa rồi, hình như không có chỗ nào nói sai cả.
Tại sao lại có nhiều người giễu cợt hắn như vậy?
Lẽ nào đám "tiểu hắc tử" vẫn luôn bôi đen mình lại trồi lên?
Hắn trầm mặt, trong lòng kìm nén một hơi.
Muốn không nhìn những "hắc tử" này.
Nhưng khi hắn tắt Weibo, không mấy phút lại táy máy mở lên, sau đó xem mấy bình luận "hắc tử" kia.
Thấy có bình luận nói: Ngươi không tin là chuyện của ngươi, đây chính là live stream câu lên được, rất nhiều người tận mắt chứng kiến.
Hử?
Tình huống gì?
Live stream câu lên đại p·h·áo? Live stream? Rất nhiều người đều tận mắt thấy rồi hả?
Cái vụ câu lên đại p·h·áo này là diễn ra ngay trên live stream?
Lần này, A Khôn không khỏi rơi vào trầm tư.
Hắn phát hiện, chuyện này hình như không giống như hắn nghĩ.
Thấy bình luận gần như nghiêng hẳn về một bên giễu cợt, suy nghĩ trước đó của hắn dao động.
Chẳng lẽ mình đoán sai rồi?
Hắn nghĩ một chút.
Hay là đi tìm kiếm thông tin liên quan đến hot search "câu lên đại p·h·áo", sau đó tìm được phòng live stream của Phương Hạo, tiến vào xem thử.
Hắn cũng muốn xem xem, rốt cuộc là tình huống gì.
Hắn thật sự không nghĩ ra, một cái tin giật gân vượt quá lẽ thường như vậy làm thế nào thực hiện được.
Trong lúc Lâm Văn Đống còn chưa tới, Phương Hạo an ổn ngồi câu cá.
Hôm nay cá còn chưa câu được.
Phương Hạo cũng không muốn lãng phí thời gian.
Chờ cũng là chờ.
Câu cá cũng là chờ.
Vậy thì thà câu cá còn hơn.
Mục tiêu hôm nay của Phương Hạo là câu được một con cá.
Nếu không đợi Lâm Văn Đống bọn họ tới, phỏng chừng hiện trường lại bị phong tỏa, sợ rằng lại không thể câu cá được nữa.
"Streamer, ngươi đừng giãy dụa nữa."
"Streamer, hôm nay tính sao đây?"
"Hôm nay ngươi uống nước hồ này là chắc rồi, cá ngươi khẳng định không câu được đâu."
"Streamer, cho dù là câu lên được khẩu Italia p·h·áo này, cũng phải uống hết nước hồ cho ta! ! !"
Đám thủy hữu trong phòng live stream đều đang vui vẻ chờ xem Phương Hạo uống nước hồ.
Chuyện quan trọng như vậy, bọn họ không hề quên.
Không hề vì chuyện lúc trước câu được đại p·h·áo mà quên mất chuyện này.
Cả đám sẽ chờ xem Phương Hạo uống nước hồ, bọn họ cảm thấy Phương Hạo chắc chắn không câu được cá, đều đang đợi để chụp ảnh màn hình đây.
Thời khắc hiếm có khó gặp như vậy, tất cả mọi người không muốn bỏ qua.
Đây mới là sự tình quan trọng nhất.
Tiểu bàn Trần Thăng cùng Nãi Hồng Sắc Phấn Tử hai người, vẫn còn vây quanh khẩu đại p·h·áo đi loanh quanh.
Chỗ này một cái sờ, chỗ kia một cái sờ.
Cảm giác đều nhanh đem khẩu đại p·h·áo này sờ đến mức bong cả da.
Nòng p·h·áo thật dài, bị hai người sờ soạng đến sáng bóng loáng.
Quá hiếm có cái vụ câu được p·h·áo này.
Bọn họ đều là lần đầu tiên tận mắt thấy đại p·h·áo, lúc trước cũng chỉ có thể thấy trên TV, làm sao không hưng phấn cho được.
Chẳng khác gì Lưu mỗ mỗ vào Đại Quan Viên.
Hai người bọn họ hận không thể dọn luôn khẩu p·h·áo này về nhà mình.
Nhưng bọn hắn biết rõ, chuyện này là không thể nào.
Đừng nói là bọn họ, cho dù là Phương Hạo câu được đại p·h·áo, thì khẩu đại p·h·áo này cũng không thể mang về nhà.
Đúng lúc đó.
Phương Hạo lại từ trong nước câu lên được một vật.
Lần này hắn câu được là một khẩu súng trường.
Súng trường bị ăn mòn rất nghiêm trọng, đã hoàn toàn không thể sử dụng.
Cái này không giống như đại p·h·áo, hình dáng to lớn, vật liệu sử dụng cũng khác biệt.
Cho nên tốc độ ăn mòn nhanh hơn so với đại p·h·áo.
Lại lần nữa câu được một khẩu súng trường, Phương Hạo cũng cạn lời.
Đây là rõ ràng không cho hắn câu được cá mà.
Rõ ràng trước đó lúc câu lên đại p·h·áo, có rất nhiều cá bơi lượn ở gần.
Vậy mà hắn lại không câu được.
Đúng là gặp quỷ!
Phương Hạo không tin vào chuyện xui xẻo này.
Đem khẩu súng trường vừa câu được ném xuống bên cạnh khẩu đại p·h·áo.
Nhưng từ khẩu súng trường câu được có thể xác nhận một chuyện, đáy hồ này khẳng định còn có súng ống, p·h·áo.
Bất quá chuyện này đợi một hồi cảnh sát đến sẽ xử lý, không cần hắn phải bận tâm.
Người ta cũng sẽ trục vớt.
Phương Hạo chỉ là bực mình vì không câu được cá.
Không câu được cá, hôm nay phỏng chừng phải thực sự uống nước hồ rồi.
Hắn cũng không quá muốn uống nước hồ.
Chỉ muốn câu được cá!
Lần này, A Khôn tận mắt thấy Phương Hạo câu được súng trường như thế nào.
Vẻ mặt hắn có chút đờ đẫn.
Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn thấy cảnh tượng thần kỳ như vậy, trước giờ chưa từng thấy, thậm chí là nghe nói qua. .
Vũ khí này cũng có thể câu được?
Thật là vượt quá lẽ thường.
Sau đó hắn nghĩ tới khẩu đại p·h·áo.
Nếu đối phương có thể câu được súng trường trong nước, vậy thì khẩu đại p·h·áo này...
Trong lòng hắn bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
Nhưng khi thấy khẩu đại p·h·áo to lớn trong phòng live stream, dường như hắn lại có chút không tin, đây là do Phương Hạo câu lên.
Lắc đầu một cái, tạm thời bỏ ý nghĩ này qua một bên.
Dù sao một khẩu đại p·h·áo lớn như vậy, đối phương làm sao câu lên được?
Có đủ sức không?
Đây là điểm hắn không nghĩ ra.
Nhưng nếu như đây không phải đối phương câu lên, vậy thì khẩu p·h·áo lớn như vậy làm thế nào lại ở đây?
Điều này làm cho hắn rất nghi ngờ.
A Khôn chuẩn bị tiếp tục xem, xem tình huống tiếp theo sẽ thế nào.
Mọi người đang chờ đợi.
Lâm Văn Đống dẫn theo một đội cảnh sát cuối cùng đã tới hiện trường.
Hai chiếc xe cảnh sát cộng thêm bốn chiếc xe máy dừng ở bãi đất trống, sau khi xuống xe liền đi về phía Thanh Thủy Đàm.
Đi chưa được mấy bước, liền có thể thấy rõ ràng trên bãi đất trống bờ hồ có đặt một khẩu Italia p·h·áo.
Tận mắt thấy một khẩu đại p·h·áo lớn như vậy tại hiện trường, trong lòng những cảnh sát này cũng có chút chấn động.
"Ta đi."
Khẩu đại p·h·áo này là hắn câu lên?
Chuyện này khó tin quá.
Nếu không phải chính mắt thấy Phương Hạo câu lên, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu mọi người đều là cảm thấy không thể nào.
Một khẩu đại p·h·áo lớn như vậy làm sao có thể câu lên được.
Chuyện này quá vô lý rồi.
Nhưng.
Chuyện ngoại lệ như vậy đặt lên người Phương Hạo, dường như lại có lý.
Từ khi bọn họ biết đến Phương Hạo, đối phương hình như chưa từng câu được cá một cách bình thường, toàn câu được những thứ kỳ quái.
Gần đây mấy chuyện lớn chấn động Tân Giang, tất cả đều liên quan đến hắn.
Thật là không yên ổn chút nào.
Vì thế, lượng công việc của bọn họ tăng lên rất nhiều.
Trực tiếp tăng gấp đôi so với trước đây.
Rất nhiều người đều làm việc liên tục không nghỉ ngày đêm, tăng ca làm thêm.
Cho nên khi đến hiện trường, không ít người oán trách nhìn "kẻ cầm đầu" Phương Hạo.
Chính là người này khiến bọn họ phải tăng ca.
Chính là hắn khiến bọn họ tăng thêm không ít lượng công việc.
Hơn nữa nhìn tình hình này, hôm nay lại phải tăng ca, sợ rằng còn phải bận rộn cả đêm.
Bởi vì bọn họ không chỉ thấy khẩu đại p·h·áo ở hiện trường, mà còn thấy khẩu súng trường Hán Dương tạo mà Phương Hạo câu được sau đó, cũng đang đặt ở bên cạnh.
Có súng, có p·h·áo!
Điều này có nghĩa là dưới hồ này còn có súng ống, p·h·áo.
Chắc chắn không chỉ có hai món này.
Bọn họ nhất định phải trục vớt toàn bộ những thứ dưới hồ lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận