Để Ngươi Câu Cá, Ngươi Lại Câu Lên Tàu Ngầm Nguyên Tử ?

Chương 262: Nấm đản lại thấy nấm đản

**Chương 262: Lại thấy nấm đản**
"Trương ca, hay là hai chúng ta thử so tài một chút nhé?"
"A, tiểu tử ngươi câu được hai con cá, bây giờ lớn lối quá nhỉ. Vậy hãy để ta cho ngươi biết một chút về thực lực chân chính của ta."
Theo sự nhiệt tình của mọi người dâng cao, một bộ phận cảnh sát biển bên này cũng trỗi dậy lòng háo thắng.
Tiến hành một vài cuộc so tài.
Việc này khiến cho cảnh tượng trên thuyền trở nên náo nhiệt.
"Trương ca, đợi lát nữa cho tiểu Tôn biết tay một chút."
"Tiểu Tôn, Trương ca là lão làng câu cá rồi, tiểu tử ngươi cũng đừng có quá tự phụ."
Một đám người trêu ghẹo một cảnh sát biển trẻ tuổi, cảnh sát biển này cũng là người có tuổi tác nhỏ nhất trên thuyền.
Mà trong đám cảnh sát biển trên thuyền, có tân thủ tự nhiên cũng có lão luyện.
Đồng dạng cũng có không ít người bình thường yêu thích câu cá, thậm chí là dân câu cá chuyên nghiệp.
Ở bình thường, sau khi không có nhiệm vụ, bọn họ cũng sẽ đi bờ biển câu cá.
Vị Trương ca này, chính là một trong số những người yêu thích câu cá.
"Hắc hắc, Trương ca, ngươi cũng đừng đến lúc đó lại thua ta." Tiểu Tôn không hề để ý lời nói của mọi người, ngược lại còn cười nói.
"Ngươi tiểu tử này..."
Vị cảnh sát biển tên Trương ca bất đắc dĩ cười một tiếng.
"Đáng tiếc cần câu này không phải là chiếc ta thường dùng ở nhà, không được thuận tay cho lắm."
Một đám cảnh sát biển ồn ào lên.
Động tĩnh bên này, cũng khiến cho Phương Hạo cùng tiểu bàn chú ý tới.
"Ồ? Hạo ca, hình như bọn họ muốn tổ chức thi câu cá."
"Chúng ta có muốn tham gia náo nhiệt không?"
Tiểu bàn rất là cảm thấy hứng thú, tựa hồ cũng muốn tham gia vào.
Hắn vốn là một kẻ thích tham gia náo nhiệt, bây giờ có hoạt động như vậy, náo nhiệt không cần phải nói.
"Ngươi đi đi."
Mở cái gì đùa giỡn.
Nếu như ta có thể câu được cá, ta sẽ bình tĩnh như vậy sao?
Phương Hạo trong lòng cũng rất bất đắc dĩ.
Bất quá nhiều người cùng nhau náo nhiệt, hay là ở trên thuyền cảnh sát biển, tình cảnh như vậy quả thật tương đối hiếm thấy.
Tuyệt đối là lần đầu tiên.
Trước kia là không có bất kỳ một tiền lệ nào.
Cũng chỉ có Phương Hạo bọn họ tới, lúc này mới có tiền lệ này.
Đây tuyệt đối là mở ra một tiền lệ, trước đó không có chuyện như vậy.
Theo hoạt động này bắt đầu, sự nhiệt tình của mọi người cũng rất cao.
Không ít người đã tham gia vào.
Hàn Hạm Trưởng nhìn thấy sự nhiệt tình của mọi người cao như vậy, cũng không ngăn cản.
Tình cảnh như bây giờ, ngược lại là điều hắn càng mong muốn thấy.
Ngươi xem này có phải tốt không, mọi người tích cực, ngược lại khả năng càng dễ dàng câu được đồ vật lên.
Hàn Hạm Trưởng rất chờ mong thành quả phía sau, xem mọi người có thể câu được thứ tốt gì lên hay không.
Thể hiện ra một chút sức mạnh của số đông.
Nếu không, chỉ dựa vào Phương Hạo cùng tiểu bàn hai người, Hàn Hạm Trưởng cũng lo lắng không biết phải câu tới khi nào.
Đây cũng coi như giúp hai người giảm bớt một chút áp lực.
Theo những cảnh sát biển này bắt đầu cá cược tranh tài, sự kích động của mọi người cũng được khơi dậy.
Người chung quanh ở thay bọn họ cổ vũ.
Dưới sự chú ý của mọi người, rất nhanh, vị cảnh sát biển được gọi là Lão Trương dẫn đầu câu lên được một con cá, đây là một con cá biển có chừng mười một, mười hai cân.
Con cá này vừa được câu lên, trong nháy mắt đã nhận được sự hoan hô của mọi người.
"Tiểu Tôn phải cố gắng lên, Trương ca bên này đã câu được một con cá rồi."
"Chờ đã." Tiểu Tôn cũng không nóng nảy, vẫn là dựa theo tiết tấu của chính mình để câu.
Tiểu bàn ở bên cạnh nhìn, cảm thấy rất thú vị.
Ở trên thuyền câu cá như thế này, đơn giản là quá kích thích.
Không hề thấy tẻ nhạt.
Mọi người cũng không cảm thấy buồn chán.
Điều này đã đem lại niềm vui mới trên thuyền, mọi người hoàn toàn vứt bỏ hết mọi phiền não, chuyên tâm vào việc câu cá.
Mỗi người đều có cảm giác tham gia.
Không giống như trước, bọn họ chỉ có thể nhìn, chỉ có thể nhìn Phương Hạo cùng tiểu bàn hai người câu cá, những người khác thì phải ngồi không nhìn.
Thời gian từ từ trôi qua, vị tiểu Tôn Hải cảnh kia vẫn là không có câu được cá.
Mà vị Trương ca kia đã câu được ba con cá.
Từ mấy cân đến chừng mười cân đều có.
Mắt thấy tất cả mọi người đều cảm thấy tiểu Tôn sắp thua cuộc.
Bỗng nhiên, cần câu của hắn rung động, một lực lượng cường đại kéo đến, suýt chút nữa kéo hắn xuống biển.
Cũng may hắn kịp thời giữ vững thân thể, nắm thật chặt cần câu.
Mà động tĩnh bên phía tiểu Tôn, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người.
"Ta đi, mạnh như vậy."
"Đây là con cá lớn cỡ nào?"
Mọi người thoáng cái liền phản ứng lại, có thể có lực kéo lớn như vậy, sợ rằng con cá này không nhỏ.
Mặt tiểu Tôn đỏ bừng, miễn cưỡng lắm mới đứng vững được cần câu.
Cắn răng, dùng toàn bộ sức lực để chống lại con cá này.
"Giữ cá, giữ cá."
"Trước hết cứ nhử nó, khiến nó tiêu hao bớt sức lực đi."
Tất cả mọi người hô lên.
Động tĩnh bên này, khiến cho Phương Hạo cũng phải chú ý tới, khi biết được một tân thủ câu được con cá lớn mấy chục cân trở lên, trong ánh mắt hắn tràn đầy hâm mộ.
Vận khí này cũng quá tốt.
Nhìn bọn hắn, một con cá liên tiếp được câu lên, mà bên cạnh mình lâu như vậy vẫn không có động tĩnh, thật là khiến người ta tức chết.
Phương Hạo hâm mộ không để đâu cho hết.
Khác biệt giữa người với người sao lớn như vậy.
Tất cả mọi người đều đang ở trên cùng một chiếc thuyền câu cá, hơn nữa nhiều người cùng nhau câu, vậy mà chỉ có mình không câu được.
Việc này phải đi đâu nói rõ lí lẽ đây.
Vận khí này thực sự quá kém.
Ta hoài nghi những con cá này đang diễn ta, nhưng là ta không có chứng cứ.
Phương Hạo tâm lý bất đắc dĩ.
Lúc này hắn cứ nhìn đám cảnh sát biển này, giúp vị tân thủ cảnh sát biển kia cùng nhau câu được con cá lớn kia, đây là một con cá mú hơn 10kg, vận may này thật không phải bình thường tốt.
Lần này câu được con cá lớn như vậy.
Tiểu Tôn trong lòng cũng hồi hộp.
"Tiểu tử ngươi."
Vị Trương ca kia cũng bất đắc dĩ cười một tiếng, "Lần này coi như ta thua."
Mặc dù Trương ca câu được số lượng cá nhiều hơn một chút, nhưng xét về trọng lượng thì lại kém xa so với tiểu Tôn.
Trương ca thua, nhưng bầu không khí hiện trường trên thuyền lại càng thêm náo nhiệt.
Mọi người càng hăng hái đi câu đồ vật trong biển.
Ừ ?
Vốn đang xem náo nhiệt, Phương Hạo bỗng nhiên cảm thấy trong tay nặng trịch.
Có động tĩnh.
Lần này cần câu trong tay hắn, hình như câu được thứ gì đó, trực tiếp chìm xuống.
Từ cảm giác mà suy đoán, lần này câu được không phải cá.
Sẽ là cái gì?
Là tàu ngầm hạt nhân hay là nấm đản?
Phương Hạo cũng không biết là cái gì, chỉ có thể đem vật dưới lòng đất này câu lên trước.
Bất quá từ trọng lượng mà suy đoán, cái này so với nấm đản mà hắn câu được trước đó không chênh lệch nhiều.
Có lẽ là nấm đản?
Nếu như là thật, nhiệm vụ lần này cũng có thêm hy vọng hoàn thành.
Chính Phương Hạo cũng không nghĩ tới lại nhanh như vậy lại câu được một cái.
Nhưng khi chưa câu được, hắn còn chưa dám chắc chắn 100%.
Mà lúc này, những người vừa mới hoan hô, hình như cũng chú ý tới động tĩnh bên phía Phương Hạo, cũng bị hấp dẫn ánh mắt.
"Ồ?"
"Đây là câu được đồ?"
"Lần này sẽ là cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận