Để Ngươi Câu Cá, Ngươi Lại Câu Lên Tàu Ngầm Nguyên Tử ?

Chương 109 ca, ngươi đang ở đây trên người của ta giả bộ xác định vị trí đi?

**Chương 109: Ca, ngươi đang ở trên người ta gắn thiết bị định vị à?**
Phía tây nam đảo Trung Nghiệp.
Rào.
Một cái đầu nhô lên từ mặt biển, sau khi ngoi lên khỏi mặt nước, hắn cẩn thận quan sát bốn phía, xem xét vùng biển phụ cận, xem có thuyền bè nào khác không.
Ánh mắt rất cảnh giác.
Giống như đang đề phòng thứ gì đó.
Sau khi chắc chắn xung quanh không có thuyền bè, trong lòng hắn hơi yên tâm.
Hơn nữa, ở đây cũng không có ai câu cá.
"Ở chỗ này lặn xuống, chắc sẽ không bị câu trúng nữa."
Người này chính là Trần Văn, thợ lặn vừa rồi bị Phương Hạo câu trúng.
Lặn xuống nước lại bị người câu cá câu lên, đây quả là một chuyện vô cùng xấu hổ.
Hắn không muốn lặp lại chuyện này.
"Hôm nay ra ngoài chắc chắn là không xem Hoàng Lịch."
Hắn quyết định lần sau trước khi ra ngoài lặn, sẽ xem Hoàng Lịch trước.
Nếu thời gian không tốt, sẽ không ra ngoài nữa.
Còn chuyện hôm nay bị người ta câu lên, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu không sẽ bị đám bạn bè cười c·hết.
Hắn không muốn mình trở thành trò cười.
Bây giờ điều hắn lo lắng duy nhất là lúc đó đối phương có đang livestream hay không.
Không biết có nhiều người xem không.
Nếu có thì không tránh được.
"Lúc đó ta còn mang mặt nạ dưỡng khí, chắc cũng không có nhiều người nhận ra."
"Hy vọng là vậy..."
Chỉ là trong lòng hắn ít nhiều vẫn có chút chột dạ, chính hắn nói ra cũng không tin.
Thôi vậy.
Không nghĩ nữa.
Thợ lặn Trần Văn lắc đầu, không nghĩ đến những chuyện này nữa.
Hy vọng lớn nhất là phòng livestream của đối phương không có mấy người xem, vậy thì không thành vấn đề.
Tiếp tục lặn thôi.
Câu được thợ lặn, coi như là một chuyện ngoài lề nho nhỏ.
Mọi người lấy đó làm đề tài trêu chọc, trong lúc livestream nói đùa.
"Có thể câu lên 'đại pháo' đúng là dân câu cá chuyên nghiệp, quả nhiên khác biệt, vừa ra tay đã không giống người thường, yêu yêu."
"Từ giờ trở đi ta chính là fan của streamer, nếu ai dám bôi nhọ streamer, ta sẽ cùng hắn đồng lòng phản đối!"
"Ta cũng vậy, ta thích nhất là xem cảnh streamer làm mồi cho cá."
"Ha ha ha, lầu trên thật độc mồm, nhưng mà ta cực kỳ thích."
"Năm mươi cân fan, chín mươi cân phản cốt." (ý nói fan thì ít mà antifan thì nhiều)
"Tiên nữ chỉ có chín mươi cân, cảm ơn."
"Ồ? Vẫn còn có muội tử thích xem cái này? Ta còn tưởng rằng chỉ có các lão đại thúc mới thích xem mấy thứ này thôi."
"Muội tử? Muội tử ở đâu?"
Trong phòng livestream bỗng chốc náo nhiệt, ai cũng muốn nhìn muội tử.
"Ai nói vậy, nữ sinh cũng thích xem câu cá được không, đây không phải là độc quyền của các ngươi, nam sinh."
"Tập Mỹ nói không sai, chúng ta, nữ sinh, cũng thích xem câu cá."
Không ngờ rằng trong lúc này, một nhóm muội tử xuất hiện trong phòng livestream.
Mọi người lúc này mới phát hiện, hóa ra fan nữ của Phương Hạo cũng không ít.
Một đám người kích động không thôi, bầy sói hưng phấn.
"Oa nha, tiểu tỷ tỷ, hôm khác cùng đi câu cá không?"
"Cao lương còn có thể dẫn các ngươi đi xem Kim Ngư."
"Ôi chao, các ngươi thật là sỗ sàng, không phải nói người câu cá chuyên nghiệp không ra gì sao?"
"Ai nói người câu cá chuyên nghiệp không ra gì?! (tức giận)"
"..."
Phương Hạo thấy nội dung trò chuyện trong phòng livestream, nhất thời vui vẻ, hùa theo thêm chút mắm muối.
"Ta có thể chứng minh, ta có một người bạn câu cá chính là nói dối, ngày nào cũng không dám về nhà, cho nên mới đi câu cá mỗi ngày."
"Streamer nói là chính mình à..."
"Sao có thể!"
"Ta một ngày bảy lần, mỗi lần một giờ là ít."
Phương Hạo nghĩa chính ngôn từ bác bỏ những lời đồn kia.
"Hiểu rồi, streamer vẫn còn là một 'đồng tử kê'." (trai tân)
"Ta đang ôm bạn gái xem livestream của 'độc thân cẩu' streamer đây."
"..."
Mẹ kiếp, tức thật nha.
"Quản lý phòng! ! !"
"Đừng để người này nói chuyện, cấm ngôn hắn!"
"Nóng nảy rồi, nóng nảy rồi."
"Streamer hắn nóng nảy rồi."
Một trận đùa giỡn trôi qua.
Phương Hạo lại lần nữa tập trung vào việc câu cá.
Hắn chỉnh lại lưỡi câu, thay cái lưỡi câu vừa câu được thợ lặn.
Cái lưỡi câu này hơi biến dạng.
Không thể dùng tiếp được nữa.
Phương Hạo chuẩn bị ném cần thì bỗng nhiên dừng lại.
Hắn nhìn một chút hoàn cảnh xung quanh.
Suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy nên đổi vị trí.
Vị trí này thứ nhất là câu được một thợ lặn, hiển nhiên không phải là vị trí tốt.
Hơn nữa, ở đây vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, coi như có cá cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nói không chừng bị kinh động bỏ đi cũng không có gì lạ.
Không bằng đổi sang chỗ khác, câu lại từ đầu.
Hắn đem ý nghĩ của mình nói với lão Diệp và tiểu bàn.
Hai người không có ý kiến gì, dù sao bọn họ cũng không câu được cá.
Đổi vị trí, nói không chừng có thể câu được.
Nếu câu được cá, vậy thì buổi tối còn có thể ăn cá.
"Nghe nói cá biển mùi vị không tệ."
Tiểu bàn Trần Thăng vừa nghĩ tới ăn cá, liền chảy nước miếng.
Muốn ăn cá.
Bản thân hắn rất thích ăn cá, ao cá nhà hắn nuôi không ít cá mè.
Đáng tiếc bây giờ ao cá không còn, bị trưng dụng, sau này cũng không được ăn nữa.
Chỉ có thể tự đi ra ngoài câu, hoặc là mua ở chợ.
"Vậy thì tranh thủ hôm nay câu một con cá lên đi."
Mọi người lòng tin tràn đầy.
Nếu đã quyết định đổi vị trí, lão Diệp đi thu hồi neo đã thả xuống, Phương Hạo thì đi lái thuyền.
Bọn họ cũng không định đi đâu xa.
Ở gần đây tìm một vị trí khác là được.
Có thể là sẽ đi vòng quanh đảo Trung Nghiệp kia.
Sau khi thu dọn xong, Phương Hạo lái thuyền đi vòng quanh một vòng, sau đó chọn một chỗ nước tương đối sâu rồi dừng lại.
Đây chính là địa điểm câu cá mới của bọn họ.
Dự định ở chỗ này tiếp tục câu.
Chuyện câu được thợ lặn, bọn họ cũng dần dần không để ý nữa, bắt đầu câu cá trở lại.
Lại lần nữa ném cần xuống, bắt đầu chờ đợi.
"Ta cảm thấy, chỗ này cá nhất định không ít."
Phương Hạo chắc chắn nói.
Hắn thấy vị trí này khá ổn, không thì đã không dừng thuyền ở đây.
Tiểu bàn điên cuồng gật đầu, rất là cổ vũ.
Một 'Tiểu Vương Tử' giỏi hâm nóng bầu không khí.
Sau khi dừng thuyền xong, ba người đều điều chỉnh lại lưỡi câu, móc mồi vào, rồi ném cần lần nữa.
Cũng không cầu câu được cá lớn gì.
Chỉ cần câu được cá mú biển, cá điêu đen gì đó là được.
Không mong câu được loại cá lớn quý hiếm như cá thương vàng, ở đây cũng không câu được.
Chuẩn bị xong, ném cần, động tác liền mạch lưu loát.
Lưỡi câu vững vàng rơi xuống nước.
Âm thanh rất dễ nghe.
Sau đó chính là chờ đợi.
Phương Hạo vẻ mặt thoải mái, nhàn nhã, ung dung tự tại.
Ngồi trên boong thuyền, chờ đợi cá nhỏ mắc câu.
Tiểu bàn và lão Diệp cũng đang canh chừng bên mình, bọn họ cũng muốn sớm câu được cá, để tối đến có cá mà ăn.
"Giật rồi."
Giây tiếp theo.
Tiểu bàn kêu lên một tiếng.
"Hạo ca, cần câu của ngươi động đậy."
Hả?
Nhanh vậy sao?
Mới có bao lâu đâu.
Phương Hạo đứng bật dậy, không kịp phủi mông.
Ánh mắt nhìn về phía cần câu của mình.
Chà, vừa nhìn đã thấy phao bị kéo xuống.
Không tệ nha.
Có cá rồi.
Ánh mắt của Phương Hạo sáng lên.
Bất quá khi đi lấy cần câu, trong lòng hắn thầm niệm lần này ngàn vạn lần đừng xảy ra vấn đề gì, nhất định phải câu được cá.
Đừng có lại câu phải thứ kỳ quái gì đó.
Cũng hy vọng ở chỗ này không có thợ lặn nào nữa.
Vừa rồi mới câu được một người.
Lần này chắc không xui xẻo như vậy.
Nghĩ lại chắc không có nhiều thợ lặn đến vậy.
Hơn nữa, mình còn đổi chỗ, hẳn là không đụng phải.
Biển lớn như vậy, nào có chuyện trùng hợp như vậy.
Phương Hạo sau đó nắm lấy cần câu.
Ây chà.
Lực đạo này mạnh đấy.
Phương Hạo lập tức nắm chặt cần câu, không dám khinh thường, nhỡ cần câu bị cá kéo xuống nước thì toi.
Chờ chút?
Chưa kịp vui mừng, Phương Hạo lại cảm thấy không ổn, cảm giác có gì đó không đúng.
Bởi vì hắn cảm thấy lực kéo của cần câu này, so với lúc trước không khác biệt lắm.
Một cảm giác quen thuộc mãnh liệt ập tới.
Cái này...
Trong lòng Phương Hạo lập tức có dự cảm không tốt, sắc mặt hơi thay đổi.
Hắn đã đoán được bên dưới là thứ gì.
Có thể cho dù đoán được, hắn cũng phải kéo lên trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận