Để Ngươi Câu Cá, Ngươi Lại Câu Lên Tàu Ngầm Nguyên Tử ?

Chương 221: Xem ta làm gì, ăn tịch a! 2

**Chương 221: Xem ta làm gì, ăn cỗ đi! 2**
Đây mới chính là thú vui của bọn họ.
Bọn họ chỉ muốn thấy Phương Hạo gặp xui xẻo. Hoặc giả là thấy hắn câu được những vật khác từ dưới biển.
Như vậy mới kích thích.
Không có gì so với việc này càng khiến người ta vui vẻ hơn.
Đây cũng chính là điểm sáng thu hút phần lớn người xem.
Bất quá lần này Phương Hạo lái chiếc du thuyền này, cũng khiến người ta thán phục không thôi.
Khiến cho người ta hâm mộ cuộc sống của hắn.
Một bên câu cá, một bên hưởng thụ, còn có gì khiến người ta vui vẻ hơn thế này.
Cũng không biết đã câu bao lâu.
Phương Hạo cuối cùng cũng câu được một vật.
Cũng là vật đầu tiên câu được từ khi ra khơi.
Trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo, lập tức nắm chặt cần câu, sau đó cả người cũng phấn khởi không dứt.
Tới rồi.
Mà động tác lần này của Phương Hạo, lập tức cũng thu hút sự chú ý của đám người.
"Ồ?"
"Streamer đây là câu được đồ rồi sao?"
"Không phải là câu được t·h·i t·hể chứ?"
Mọi người theo bản năng cũng nhớ tới việc này.
Dù sao bọn họ vừa mới nói chuyện về t·h·i t·hể, vào lúc này liền câu được đồ vật, khiến cho người ta không nghĩ về phía này cũng khó.
Chỉ là không biết, có phải là thật sự câu được t·h·i t·hể, hay lại là câu được đồ vật gì khác.
Sự chú ý của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn, cũng đang nhìn Phương Hạo, lần này chỉ chờ hắn đem đồ vật câu lên.
Công bố đáp án cuối cùng.
Thế nhưng.
Lần này khi Phương Hạo thử giật cần câu, nhưng lại p·h·át hiện đồ vật ở bên dưới vẫn không nhúc nhích.
Này...
Phải biết rõ khí lực bây giờ của Phương Hạo là hơn ba nghìn cân.
Cũng không phải như trước kia, lúc chỉ có mấy trăm cân khí lực, vậy mà hắn có khí lực lớn như thế cũng k·é·o không nhúc nhích, vậy thì đồ vật bên dưới nặng bao nhiêu.
Điều này khiến Phương Hạo có chút k·i·n·h h·ã·i.
Lần này mình lại câu được cái gì?
Hắn không biết.
Không biết có phải là thuyền chìm hay không? Hay lại là đồ vật gì khác?
Phương Hạo sau đó khởi động năng lực hoàng kim BUFF, năng lực này có thể giúp hắn p·h·át huy ra gấp trăm lần khí lực, cũng chính là có thể đạt tới 300.000 cân khí lực, tương đương 150 tấn khí lực.
Với khí lực lớn như vậy, muốn giật đồ vật bên dưới, thông thường sẽ không khó.
Trừ phi là gặp phải tình huống đặc biệt, vật kia có sức nặng vượt qua 150 tấn, vậy thì lại là một chuyện khác.
Song, khi Phương Hạo thử giật...
Không được!
Du thuyền dưới chân hắn, cũng t·h·iếu chút nữa bị hắn giẫm nứt.
Cũng may du thuyền này là vật phẩm khen thưởng của hệ thống, chất lượng chế tạo không cần phải nói, tuyệt đối là nhất đẳng.
Hắn vừa rồi p·h·át lực, chiếc du thuyền dưới chân cũng t·h·iếu chút nữa không chịu nổi.
Đồ vật nặng như vậy, không thể nào câu lên nổi.
Cái này thì xấu hổ.
Nếu là không đem đồ vật bên dưới câu lên, vậy thì lưỡi câu sẽ bị mắc kẹt.
Hơn nữa hắn cũng muốn biết rõ đồ vật bên dưới rốt cuộc là cái gì.
Vậy cũng chỉ có một biện p·h·áp.
Đó chính là hắn xuống biển.
Cũng may tr·ê·n người Phương Hạo còn có một bộ dụng cụ lặn, đây cũng là vật phẩm khen thưởng của hệ thống, có thể giúp hắn lặn xuống vùng biển sâu hơn, không bị áp lực nước biển ảnh hưởng.
Ví dụ như người bình thường mượn dụng cụ lặn, có thể tiến vào một trăm hai trăm mét dưới đáy biển sâu, sâu hơn thì không có cách nào, thân thể sẽ không chịu n·ổi áp lực nước.
Mà Phương Hạo lại có thể tiến vào vùng biển sâu ngàn mét, không cần phải chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Đây chính là sự khác biệt.
Nhưng mà độ sâu của vùng biển này cũng không quá lớn, mới hơn ba trăm mét, vẫn chưa vượt quá 1000m độ sâu.
Độ sâu này đối với Phương Hạo mà nói, vấn đề cũng không đáng kể.
Phương Hạo từ bỏ ý định tiếp tục k·é·o đồ vật bên dưới lên.
Dù sao hắn cũng chỉ đang ở tr·ê·n du thuyền của mình, cũng không phải ở tr·ê·n Vạn tấn Hạm Thuyền.
Nếu như là Vạn tấn Hạm Thuyền, Phương Hạo ngược lại sẽ thử một chút xem mình có thể giật nổi hay không.
Giống như vừa rồi, hắn mới dùng đến 10 tấn khí lực cũng không dám dùng sức nữa.
Nếu như dùng thêm lực, du thuyền của hắn có thể sẽ bị lật.
Vừa rồi chỗ hắn đứng, còn nhô lên cao.
Khiến tiểu bàn sợ gần c·hết.
t·h·iếu chút nữa cho rằng thuyền sắp lật, sợ hãi tột độ, toàn bộ Nhân Hồn đều vơi đi một nửa.
Cũng may Phương Hạo kịp thời giảm lực, nhờ vậy mới không khiến cho thuyền lật.
Về điểm này Phương Hạo vẫn có kinh nghiệm.
Hắn không phải lần đầu tiên câu được đồ vật nặng như vậy, đã có kinh nghiệm xử lý.
"Có lẽ thứ bên dưới là một chiếc thuyền chìm."
Phương Hạo suy đoán.
Dù sao đồ vật nặng như vậy, phần lớn là thuyền chìm.
Nếu không phải thuyền chìm, vậy thì sẽ là cái gì.
"Ngọa tào!"
"Streamer câu được là cái gì, suýt chút nữa thì đem du thuyền của mình lật ngược."
"Vật này rất không tầm thường."
"Không phải là một đại gia hỏa chứ?"
"Đại gia hỏa? Vậy sẽ là cái gì? Thuyền chìm? Hay lại là máy bay? Hay hoặc giả là tàu ngầm?"
Không ai biết rõ.
Bây giờ mọi người đều chỉ có thể đoán.
Cũng muốn biết rõ lần này câu được sẽ là vật gì.
"Ta đi xuống xem một chút."
Phương Hạo đặt cần câu cố định tr·ê·n thuyền, chiếc du thuyền này của hắn là du thuyền câu cá đặc biệt, phía tr·ê·n có vị trí cố định cần câu, tr·ê·n thuyền cũng có dụng cụ đặc biệt.
Nếu như chỉ là câu được mấy trăm cân cá, hoặc là một hai tấn cá, chiếc du thuyền này còn có thể câu lên.
Nhưng bây giờ đụng phải đại gia hỏa, vậy thì không có cách nào.
Nói không chừng đồ vật câu được bên dưới, còn lớn hơn cả du thuyền của Phương Hạo.
Lại nói du thuyền này là đồ của mình, Phương Hạo cũng không muốn làm nó hư h·ạ·i.
"Hả?" Chờ đến khi Phương Hạo chuẩn bị đi thay dụng cụ lặn, tiểu bàn mới phản ứng được.
"Hạo ca, này có thể hay không quá nguy hiểm?"
Tr·ê·n thuyền này chỉ có ba người bọn họ, nếu như Phương Hạo xảy ra vấn đề, ai sẽ xuống cứu viện?
Dựa vào hắn sao?
Tiểu bàn cảm giác mình đi xuống cứu Phương Hạo, đây tuyệt đối là mua một tặng một, chính mình đừng nói là cứu người, phỏng chừng đi xuống rồi, còn phải để Phương Hạo cứu lên.
Mà thuyền trưởng bên này, chỉ sợ cũng không quá có khả năng đem Phương Hạo cứu lên.
Dù sao đây chính là biển sâu, không phải đang ở sông.
Nơi này nước quá sâu, sâu đến mấy trăm mét.
Không ai dám đảm bảo sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì, tiểu bàn lo lắng cũng không có gì là lạ.
"Nếu như xảy ra chuyện, chúng ta không có cách nào tiến hành cứu viện."
Tiểu bàn nói ra lo lắng của mình, đây không phải là đang ở tr·ê·n thuyền cảnh s·á·t biển, không có cứu viện.
"Nhìn ta làm gì, ăn cỗ thôi."
"Đúng vậy, ta ngồi bàn trẻ con kia."
"Các ngươi đã ngồi bàn trẻ con, vậy ta ngồi bàn các cô nương."
Trong lúc live stream, bạn bè xem đài vẫn trêu chọc Phương Hạo.
Thực ra trong lòng mọi người cũng đang lo lắng, có thể là vì không muốn bầu không khí trở nên u ám, nên cứ tiếp tục trêu Phương Hạo, không muốn để hắn mang theo áp lực xuống nước.
Đương nhiên, giống như tiểu bàn đã nói, nếu như có thể tận lực không đi xuống, đó là tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận