Để Ngươi Câu Cá, Ngươi Lại Câu Lên Tàu Ngầm Nguyên Tử ?

Chương 109 ca, ngươi đang ở đây trên người của ta giả bộ xác định vị trí đi? 2

**Chương 109: Ca, ngươi đang ở tr·ê·n người ta gắn thiết bị định vị à? (2)**
Mấy chục giây sau, một bóng đen xuất hiện từ mặt biển, lộ ra một thân ảnh quen thuộc.
Không có bất kỳ bất ngờ nào.
Lần này, vật được câu lên lại là vị thợ lặn kia.
Thật trùng hợp, lại vẫn là người đó.
Vẫn là cảnh tượng quen thuộc, lưỡi câu móc vào đai lưng phía sau của đối phương, chính là đai cố định bình dưỡng khí.
Lần thứ hai lặp lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
"..."
Thợ lặn Trần Văn không thể nào ngờ được mình lại bị câu lên một lần nữa.
Hắn đã cố gắng hết sức để tránh đối phương, vì sợ lại bị câu lên.
Trước khi lặn, hắn cũng đã kiểm tra bốn phía, chắc chắn rằng khu vực lân cận không có thuyền bè, lúc này mới lặn xuống.
Nhưng mới lặn xuống nước được bao lâu?
Vậy mà lại bị người khác câu lên.
Mà người câu hắn lên không ai khác, chính là người đã câu được hắn lần trước.
Trong lòng thợ lặn Trần Văn rất im lặng.
Trước giờ chưa từng xui xẻo như vậy.
Phương Hạo bên kia cũng có cùng một ý nghĩ.
Hắn cũng vì sợ lại câu được thợ lặn, nên đặc biệt đổi địa điểm, kết quả lại đem người ta câu lên.
Trùng hợp là, lần này hắn câu lên vẫn là người thợ lặn đã từng câu được.
Này rốt cuộc là nghiệt duyên gì đây?
Hai người trong lòng, ngoài im lặng thì vẫn là im lặng.
"Ca, ngươi là đang ở tr·ê·n người ta gắn thiết bị định vị đi?" Thợ lặn Trần Văn sâu kín nói, thật là k·h·ó·c không ra nước mắt.
Nếu không sao có thể chính x·á·c như vậy?
Nếu không sao có thể trùng hợp như vậy?
Hết lần này tới lần khác, không câu ai, lại chỉ nhằm vào mình.
Hắn hoàn toàn không nóng nảy.
Chuyện xui xẻo như vậy hắn trước giờ chưa từng gặp qua.
Nhưng chính là hôm nay, hắn lại gặp phải.
Bị câu một lần còn chưa tính, lại còn bị câu lần thứ hai.
Hết lần này tới lần khác, đều là cùng một người.
Điều này làm cho Trần Văn có lý do để hoài nghi, có phải đối phương đã gắn thiết bị định vị tr·ê·n người mình hay không?
Nếu không sao có thể trùng hợp đến vậy?
Mà một màn này, khi những người xem live stream nhìn thấy, lập tức cười lớn.
Bọn họ là những người chứng kiến toàn bộ quá trình.
"Ha ha ha, hài hước quá đi."
"Lại là cái kia thợ lặn?"
"Thợ lặn: Không biết có câu, ta có nên nói hay không!"
"Thợ lặn: Tại sao ngươi hết lần này tới lần khác chỉ câu được ta?"
Hiện tại, phòng live stream của Phương Hạo hoàn toàn bùng nổ, đ·ạ·n mạc bay tán loạn, mỗi người đều cười đến không chịu nổi.
Đây là cái gì hài kịch đặc sắc.
"Thợ lặn: Cho nên ta là diễn viên hài sao? Ta không có sĩ diện sao?"
Thật quá hài hước.
Tất cả mọi người chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy.
Cùng một thợ lặn, liên tiếp bị câu hai lần, hơn nữa còn là bị cùng một người câu lên.
Nếu như ở cùng một nơi thì còn không có gì đáng nói.
Có thể hết lần này tới lần khác, hai người còn đổi vị trí.
"Vậy nên, rốt cuộc là tại sao?"
"Bởi vì tình yêu?"
"6."
Những người xem live stream, ai nấy đều rất cao hứng.
Bọn họ thích xem nhất chính là những hình ảnh như này.
Còn có gì khiến người ta vui vẻ hơn điều này chứ.
"Đúng là 'hữu duyên t·h·i·ê·n lý năng tương ngộ'."
"Oa, sao ta lại thấy có cảm giác couple."
Một số cô gái trong lòng, ngọn lửa hủ nữ đang cháy hừng hực.
Dường như nhìn thấy được cảm giác couple.
"Dừng lại, mặc dù streamer còn chưa có đối tượng, nhưng cũng không thể cong."
Đám người trong phòng live stream xem đến sung sướng.
Bầu không khí rất thoải mái.
Bọn họ thích xem nhất chính là những hình ảnh như vậy, thích thấy bộ dạng buồn rầu của Phương Hạo.
Như vậy bọn họ lại càng vui vẻ hơn.
Phương Hạo cảm thấy có chút đau đầu.
Chuyện ngoài ý muốn như vậy, lại bị hắn gặp phải.
Đây có tính là "vận may" không?
Hắn thật là hết ý kiến.
Câu lên một lần chưa đủ, giờ lại câu lên lần thứ hai.
Việc Phương Hạo lại lần nữa câu thợ lặn Trần Văn lên, cũng khiến cho Tiểu Bàn và lão Diệp ở bên cạnh ngây người.
Hai người trợn to hai mắt, không dám tin vào những gì mình đang thấy.
Bọn họ có thể x·á·c định, trước đó Phương Hạo cũng không biết rõ thợ lặn này ở đâu.
Thậm chí vì để tránh đối phương, bọn họ còn đặc biệt đổi sang một địa điểm khác để câu cá.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, đối phương cũng có cùng ý nghĩ.
Hai người ý tưởng lại trùng hợp một cách kỳ lạ, liền đụng phải nhau.
"Ta làm sao biết ngươi đang ở đâu, ta còn tưởng ngươi vẫn ở chỗ cũ chứ." Sau khi kéo người từ dưới nước lên, Phương Hạo tức giận nói.
Hắn không hề cố ý.
"Ta đã bị ngươi câu một lần rồi, ta nào dám ở lại chỗ đó mà tiếp tục lặn, khẳng định phải đổi chỗ rồi." Thợ lặn Trần Văn rất bất đắc dĩ.
Mà hai lần t·r·ải qua, đã để lại trong lòng hắn bóng ma rất lớn.
Đáng gh·é·t người câu cá chuyên nghiệp!
Sau này khi lặn, hắn nhất định sẽ chắc chắn xem khu vực lân cận có ai đang câu cá hay không.
Hơn nữa, sau khi hắn đổi chỗ, đã chắc chắn khu vực lân cận không có thuyền bè.
Ai ngờ, hắn vừa mới xuống nước, Phương Hạo liền lái thuyền đến đây tiếp tục câu cá.
Chỉ có thể nói, hai người ý tưởng vừa vặn trùng hợp, mới dẫn đến tình huống như vậy.
Thợ lặn Trần Văn dứt khoát tháo bỏ trang bị, trực tiếp nằm tr·ê·n boong tàu, dang rộng tay chân, cả người không muốn cử động.
Cũng không muốn tiếp tục lặn nữa.
Nếu còn tiếp tục lặn, ai biết mình còn bị câu lên mấy lần nữa.
Mệt mỏi, từ bỏ thôi.
Hôm nay ra ngoài không xem ngày, mới xui xẻo như vậy.
"..."
"Huynh đệ, ngươi đây là làm gì?"
Động tác của thợ lặn Trần Văn khiến Phương Hạo rất nghi ngờ.
"Mệt mỏi, nghỉ ngơi."
"..."
Mẹ kiếp, ngươi mệt thì đi về đi, ở chỗ ta nghỉ ngơi là thế nào?
"Ngươi không lặn nữa sao?"
"Huynh đệ, ngươi cảm thấy ta còn có thể tiếp tục lặn sao?"
"Được rồi, thuyền của ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về."
"Đưa ta lên bờ là được rồi." Đối phương nói một câu như vậy, sau đó nhắm mắt lại.
Hắn biết rõ Phương Hạo đang live stream, vừa rồi cảnh mình bị câu lên chắc chắn đã bị ghi lại.
Nhưng hắn mặc kệ, live stream thì cứ live stream đi.
Có thể người ta live stream chỉ để cho vui, không có mấy người hâm mộ.
Nếu thật là streamer nổi tiếng, sao lại không có đội ngũ đi theo?
Nhìn qua, đây chỉ là một tiểu streamer tùy hứng, live stream sau giờ làm, không có mấy người hâm mộ.
Hắn cũng không làm chuyện gì sai trái.
Thấy phòng live stream của đối phương chỉ có mấy người hâm mộ như vậy, cũng không ảnh hưởng đến mình, chắc chắn sẽ không có ai thấy.
Nhưng hắn không biết là.
Trong phòng live stream vừa vặn có người quen, vừa vặn thấy được cảnh hắn bị câu lên.
Khi nhìn thấy thợ lặn tháo mặt nạ dưỡng khí, tháo bỏ trang bị, hắn liền nhậ·n ra đối phương.
"Ồ? Đây không phải Trần Văn sao?"
"Người vừa bị câu hai lần là hắn?"
"Lầu tr·ê·n huynh đệ nhậ·n ra?"
"Dĩ nhiên nhậ·n ra a, chúng ta là bạn học chung thời đại học, còn là bạn cùng phòng ký túc xá."
Hiện trường xã giao.
Chuyện lúng túng như vậy, lại bị bạn học của hắn nhìn thấy.
Chờ đến khi thợ lặn Trần Văn nhìn thấy vị bạn học này gửi tin nhắn cho hắn, hắn liền biết mình xong rồi.
Tin tức khẳng định sẽ truyền ra.
Rất nhiều người quen sẽ biết hắn trong lúc lặn, bị người ta câu cá câu lên hai lần.
Cái này giống với việc khi say r·ư·ợ·u, say r·ư·ợ·u không đáng sợ, đáng sợ là ngày hôm sau còn có người giúp ngươi nhớ lại.
Chuyện mà Trần Văn phải t·r·ải qua sau này, chính là như vậy.
Mỗi một lần tụ họp bạn bè, chuyện này của hắn liền trở thành đề tài trêu chọc tr·ê·n bàn ăn.
Tiểu Bàn Trần Thăng cùng lão Diệp hai người cũng là nhìn nhau ngây ngốc.
Hai người bọn họ cũng không biết nên nói gì cho phải.
Chuyện như vậy, bọn họ đều là lần đầu tiên chứng kiến.
Nếu như đổi thành người khác, bọn họ tuyệt đối sẽ rất khó hiểu.
Nhưng đặt tr·ê·n người Phương Hạo, điều này dường như lại trở nên rất hợp lý.
Người ta đến đại p·h·áo còn câu được, câu lên một thợ lặn dường như cũng rất bình thường.
Chỉ là, đứa trẻ thợ lặn xui xẻo này thật sự quá xui xẻo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận