Để Ngươi Câu Cá, Ngươi Lại Câu Lên Tàu Ngầm Nguyên Tử ?

Chương 165: Đem không biết xấu hổ tinh thần phát huy đến cực hạn rồi!

Chương 165: Đem tinh thần không biết x·ấ·u hổ p·h·át huy đến cực hạn!
"Đầu dê?"
Viện trưởng Viện Bảo tàng quốc gia, Viện trưởng Viện Bảo tàng Kinh Hải, từng người một giờ phút này đều k·í·c·h động đến tột đỉnh.
Những đại lão giới văn vật kia, càng k·í·c·h động đến cả người r·u·n rẩy, nước mắt lưng tròng.
Rất nhiều người vẫn luôn tận sức tìm kiếm những đồng thủ bị rơi m·ấ·t này, nhưng trước mắt, ngoại trừ tìm về được bảy chiếc, vẫn còn bốn chiếc không có bất kỳ tin tức gì, hoàn toàn không rõ tung tích, rốt cuộc đang nằm trong tay ai, đã m·ấ·t hay bị hư h·ạ·i, không một ai biết.
Không ngờ tới, chúng lại chìm dưới đáy biển.
Nếu không phải Phương Hạo lần này câu được tàu chìm, e rằng không biết đến bao nhiêu năm sau mới có thể p·h·át hiện ra, thậm chí có khả năng vĩnh viễn không được tìm thấy.
Cho nên quốc bảo này, được thấy ánh mặt trời lần nữa.
C·ô·ng lao lớn nhất chính là Phương Hạo.
Điều này không thể nghi ngờ.
Còn có vị thợ lặn bị thương kia, c·ô·ng lao này cũng có phần của hắn.
"Thật đúng là vậy."
"Đã bao nhiêu năm."
"Cuối cùng lại có một chiếc đồng thủ trở về trong tay chúng ta."
Cộng thêm chiếc ở đây, như vậy số đồng thủ thu hồi được đã là tám!
Ngoại trừ Long Thủ ở Đài Loan, vậy thì còn lại ba chiếc đồng thủ, không rõ đang ở nơi nào.
Có lẽ, cũng ở dưới đáy biển này?
Nghĩ tới khả năng này, tâm tình mọi người càng thêm k·í·c·h động.
Như vậy càng thôi thúc mọi người muốn biết rõ dưới đáy biển này có còn lại đồng thủ hay không.
Nếu ba chiếc đồng thủ còn lại cũng ở đây, vậy thì thật sự có hi vọng đem toàn bộ 12 chiếc đồng thủ tìm về!
Mười hai đồng thủ có giá trị, tại sao lại trân quý đến thế, cũng bởi vì điều này đại biểu cho một giai đoạn lịch sử, là chứng cứ tội ác của đám cường đạo trong sự kiện lửa thiêu Viên Minh Viên!
Đặc biệt có tính đại diện.
Là một giai đoạn lịch sử lắng đọng.
Đại biểu cho tôn nghiêm!
Cho nên mọi người khi nhìn thấy cảnh này, mới k·í·c·h động như vậy.
Đem những chiếc đồng thủ lưu lạc bên ngoài này tìm về, một cái cũng không thể sót.
Sau khi có người lên tiếng, tâm tư của mọi người thoáng cái liền hoạt động.
Ánh mắt toàn bộ đều hướng về mặt biển.
Cũng đang cầu khẩn lần trục vớt tiếp theo này, có thể đem ba chiếc đồng thủ không có tin tức kia cho trục vớt lên.
Truyền thông lúc này, cũng hướng ống kính về phía những chiếc đồng thủ.
Hơn nữa thông báo tình hình về những chiếc đồng thủ được trục vớt lần này.
Đám người xem cũng chú ý tới tình hình những chiếc đồng thủ.
"Ta nhớ có một buổi đấu giá cách đây không lâu, có hai chiếc đồng thủ đã được bán với giá cao ngất 200 triệu."
"200 triệu! ! ! Trời ạ!"
"Chuyện này quá kinh khủng."
Cho nên theo độ nóng của buổi đấu giá, giá trị của những chiếc đồng thủ này cũng ngày càng tăng cao.
Ngay từ đầu những năm 80, giá chỉ mới mấy ngàn USD, sau đó dần dần tăng lên, 25 vạn USD, hơn một triệu, rồi hơn mười triệu, giá cả cứ thế chậm rãi tăng.
Giá cả tăng cao, cũng đại biểu cho việc chúng ta khẩn cấp hy vọng những đồng thủ này trở về.
Bởi vì điều này cũng đại biểu cho việc cột x·ư·ơ·n·g s·ố·n·g của chúng ta đứng thẳng!
Tôn nghiêm trở lại!
Cho nên những chiếc đồng thủ này, không chỉ là một chiếc đồng thủ, chúng đại biểu cho lịch sử, đó mới là giá trị của vật này, phi thường có tính đại biểu, đại biểu cho một giai đoạn khó quên, lịch sử rơi ở phía sau.
"Cho nên thật sự rất hy vọng, có thể tiếp tục tìm thấy những chiếc đồng thủ còn lại."
"Không biết lần này sẽ trục vớt được bao nhiêu từ chiếc tàu chìm này, không rõ bên dưới có còn lại những chiếc đồng thủ khác hay không."
Mọi người khi nhìn thấy Phương Hạo mang tới Thập Nhị Sinh Tiếu Đồng Thủ, cũng vô cùng k·í·c·h động, bắt đầu mong đợi việc trục vớt tiếp tục có thể tìm thêm nhiều đồng thủ.
Mà lần này đồng thủ xuất hiện, không bất ngờ lại lên hot search.
Phương Hạo lại lần nữa được đám đông chú ý.
Gần như sắp trở thành một người nổi tiếng trên toàn mạng lưới.
Ngay cả một số người bình thường không quan tâm đến chuyện câu cá, bây giờ cũng chú ý tới Phương Hạo, thậm chí có thể nói là đến mức quen tai.
Biết được có một người câu cá chuyên nghiệp đặc biệt như vậy tồn tại.
Mà lần này, ngay cả Phương tiện truyền thông chính thức đều đưa tin về Phương Hạo, nhân khí của hắn càng ngày càng tăng cao.
Nhân khí hỏa bạo như vậy, cũng khiến cho nhân viên Vi Bột liên lạc với Phương Hạo, tìm đến Hổ Nhã, hy vọng hắn có thể mở một tài khoản Vi Bột.
Đặc biệt mở một tài khoản chuyên dụng.
Cho nên sau đó Phương Hạo cũng thuận tay mở một tài khoản Vi Bột.
Điều hắn không ngờ là, chỉ trong ngày đầu tiên, số lượng fan đã vượt qua một triệu, hơn nữa tốc độ còn đang tăng lên nhanh c·h·óng.
"Bái kiến Câu t·h·i Tiên Nhân!"
"Ô ô, cuối cùng cũng chờ được streamer mở tài khoản Vi Bột rồi."
"Quá khó khăn rồi."
"Hy vọng sau này streamer không livestream, thì có thể cập nhật trên Vi Bột, như vậy chúng ta cũng có thể biết được tình hình của hắn."
Rất nhanh, ở dưới bài đăng đầu tiên của Phương Hạo trên Vi Bột, đã có rất đông dân m·ạ·n·g vào bình luận.
Số lượng bình luận không lâu sau đã vượt qua mười ngàn.
Có thể tưởng tượng được độ nổi tiếng này đáng sợ đến mức nào.
Chỉ mới mở tài khoản ngày đầu tiên, đã có nhiều fan như vậy.
Có thể so sánh với nhân khí của rất nhiều minh tinh.
Rất nhiều minh tinh trên Vi Bột, có khi cũng không có nổi triệu fan.
Thậm chí phần lớn, đều là fan ảo, số liệu ảo.
Triệu fan của Phương Hạo, đây chính là số liệu thật, đều là người thật.
Hơn nữa còn là tài khoản phi thường sôi động.
"Hạo ca, sau này tài khoản Vi Bột này ta giúp ngươi phụ trách vận hành nhé." Tiểu Bàn sau khi biết Phương Hạo mở tài khoản Vi Bột, đã tự đề cử mình, muốn giúp Phương Hạo quản lý tài khoản này.
Hắn biết Phương Hạo ngại phiền phức, bình thường sẽ không đăng nhập tài khoản Vi Bột, cho nên liền định giúp Phương Hạo quản lý.
"Được."
Phương Hạo đồng ý, hắn đúng là cần người giúp mình vận hành tài khoản.
Vừa hay, Tiểu Bàn cũng quen thuộc với mình, vậy hãy để hắn giúp mình vậy.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Phương Hạo, Tiểu Bàn cũng rất vui vẻ.
Sau khi có được quyền quản lý tài khoản, hắn cũng là người đầu tiên theo dõi chính tài khoản của mình, như vậy hắn trở thành người duy nhất được Phương Hạo theo dõi.
Thật sự mà nói, tài khoản của Tiểu Bàn cũng được hưởng lợi, có thêm mấy trăm ngàn fan.
Vào lúc này.
Hàn lão và Trương lão, những người sau đó đã đến hiện trường trục vớt, lúc này gặp được Phương Hạo.
Bọn họ đại diện cho tỉnh Hán Đông tới.
Lần trục vớt tàu chìm quan trọng này, bọn họ không muốn bỏ lỡ.
Bất quá, khi biết chiếc tàu chìm này là do Phương Hạo câu được, sắc mặt hai người có chút kỳ quái.
Vận khí của tiểu t·ử này, tốt đến vậy sao.
Lại để hắn câu được.
Xem ra trong lòng hai lão nhân nảy ra một ý nghĩ, có phải là nên tìm cơ hội, lại đem đối phương về Hán Đông, về Tân Giang câu cá hay không.
Nói không chừng sau này còn có thể câu ra càng nhiều văn vật.
Chuyện này có vẻ khả thi.
Ánh mắt hai lão nhân nhìn về phía Phương Hạo, cũng trở nên nóng bỏng.
Mà Phương Hạo bên này, sau khi cảm nh·ậ·n được ánh mắt của hai vị lão nhân, rùng mình một cái, có chút giật mình.
Bọn họ không phải là muốn "trâu già g·ặ·m cỏ non" đó chứ.
Ách ách ách.
Không có khả năng.
"Hàn lão, Trương lão."
"Hảo tiểu t·ử, gần đây toàn chạy lung tung, thế nào không ở Tân Giang nữa."
"Ta đây cũng là không có cách nào, đám ký giả truyền thông chặn ở bên ngoài tiểu khu, căn bản là không thể ở lại, chỉ có thể chạy loạn khắp nơi." Phương Hạo bất đắc dĩ nói.
Lúc đó, khi câu được khẩu đại p·h·áo, đã chấn động đến thế nào.
Danh chấn toàn bộ Tân Giang.
Ngươi nói Phương Hạo có thể không chạy sao? Nếu không ra khỏi cửa cũng bị một đám người vây quanh, thật phiền phức.
Còn không bằng giống như bây giờ, chạy khắp nơi, đi câu cá khắp chốn.
Cảm giác này khá là tuyệt.
"Vậy thì đúng là thế."
"Những ký giả truyền thông này đôi khi thật đáng gh·é·t." Hai lão nhân cũng rất thấu hiểu.
"Chúng ta đi xem chiếc đồng thủ kia đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận