Để Ngươi Câu Cá, Ngươi Lại Câu Lên Tàu Ngầm Nguyên Tử ?

Chương 42: Hạo ca, nhà ta là bán cá!

**Chương 42: Hạo ca, nhà ta là bán cá!**
Sau khi cậu bé biểu diễn cho Phương Hạo xem việc mình câu được con cá thứ hai, Phương Hạo cảm thấy rất tổn thương.
Những người xem livestream lúc này càng cười đến mức gập cả người.
Một đứa trẻ con cũng câu được hai con cá trê, vậy mà hắn ở đây lại chẳng có chút động tĩnh nào.
"Streamer đừng khóc, ta tin hôm nay anh chắc chắn sẽ 'móm'!"
"Lầu trên huynh đệ coi thường dân câu cá chuyên nghiệp chúng ta rồi, làm sao chúng ta có thể 'móm' được. Hạo ca, thấy vườn rau bên cạnh không? Lát nữa chúng ta phải đi vặt ít rau cải về nhà."
"Đúng vậy, khẩu hiệu của dân câu cá chuyên nghiệp chúng ta là không bao giờ 'móm', coi như không câu được cá, cũng phải xuống sông mò mấy con ốc về nhà."
"Nếu không, streamer chúng ta lại câu lên một cỗ t·h·i t·hể đi, cho bọn họ thấy thực lực của anh!"
"Hạo ca, Hạo ca, nhà ta là bán cá, anh suy tính chút đi, không thì đến nhà ta mua mấy con, ta đảm bảo sẽ không nói ra anh là đi mua."
Nhìn như mỗi người xem đều đang bày mưu tính kế, nhưng trong lời nói, từng chữ đều lộ rõ vẻ trêu chọc.
Nhưng bây giờ Phương Hạo không còn tâm tư để ý những chuyện này nữa.
Hắn đã nhìn thấu.
Những người xem livestream kia, mỗi người đều đã hóa thân thành "tiểu hắc tử" rồi.
Chỉ chờ xem hắn làm trò cười.
Cho nên, đối với hắn lúc này, chuyện quan trọng hơn cả là câu được cá.
Đây mới là cách tốt nhất để chứng minh bản thân!
Chỉ cần câu được cá, như vậy có thể khiến đám "tiểu hắc tử" trong phòng livestream kia không còn lời nào để nói, thẳng thừng vả mặt bọn họ.
Cho bọn họ thấy, trình độ câu cá của hắn là không có vấn đề!
Tâm tính Phương Hạo cũng bắt đầu có chút nôn nóng, muốn mau chóng câu được cá, không còn bình tĩnh như trước nữa.
May mà lão Tôn - bạn câu bên cạnh Phương Hạo, và Trương ca - cha của cậu bé, cũng đều còn chưa câu được con nào.
Không phải chỉ có mình hắn, không đến nỗi "cô quân phấn chiến".
Nếu không, tất cả mọi người đều câu được cá, chỉ có hắn không, tâm trạng này liền quá khó chịu.
Anh xem, tất cả mọi người đều chưa câu được, chỉ có đứa trẻ là câu được, có lẽ vận may của đứa bé tốt hơn mà thôi.
Không phải vấn đề kỹ thuật của họ.
Là do hôm nay vận may của họ chưa tới.
Ừ, không sai, nhất định là như vậy.
Sau khi tự "CPU" chính mình một chút, nội tâm nôn nóng của Phương Hạo cũng bình tĩnh lại đôi chút.
Có thể không được bao lâu.
Lão Tôn bên này liền có cá.
Tim của Phương Hạo, thoáng chốc liền nhấc lên.
"Cũng còn khá, cũng còn khá, chỉ là một con cá mương nhỏ."
Khi thấy bạn câu lão Tôn câu lên chỉ là một con cá mương, kích thước chỉ bằng hai ba ngón tay, Phương Hạo thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vẫn chưa tính là quá lạc hậu.
Chỉ cần mình câu lên được một con cá nặng một lạng, một cân là được.
Bây giờ hắn không cầu câu được cá quá lớn, chỉ cần câu được cá bình thường là được.
Dù sao ở đây muốn câu được cá lớn, độ khó so với ở hồ chứa nước Bạch Sa còn lớn hơn nhiều.
Hắn vẫn nên giải quyết vấn đề câu được cá trước đã.
Chỉ cần câu được cá là ổn.
Không cầu kích thước lớn nhỏ.
Phương Hạo cần câu được một con cá để phá vỡ cục diện từ đầu tới giờ.
Chỉ cần câu được một con, nói lên vận may của hắn bắt đầu chuyển tốt, sau này hẳn là không cần phải lo lắng nữa.
Hắn không nghi ngờ kỹ thuật của mình, không cho rằng vấn đề nằm ở kỹ thuật.
Đây chắc chắn là do vận may của mình không tốt.
Khoảng vài phút sau, lão Tôn bên kia lại câu được một con cá mương, bắt đầu liên tục câu được cá.
Mặc dù đều là cá mương, nhưng cũng khiến tâm lý Phương Hạo lại bắt đầu rối bời.
Không được, không thể tiếp tục như vậy nữa.
Nhìn đám "tiểu hắc tử" trong phòng livestream kìa, bọn họ hả hê biết bao.
Không thể để cho bọn họ vui vẻ như vậy nữa.
Phải sắp xếp cho bọn họ "phòng hạng sang", "vay xe, vay nhà",... k·é·o xa ra.
Phải câu được một con cá cho bọn họ biết, cái gì mới gọi là kinh hỉ!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Mặt nước hoàn toàn yên tĩnh, cần câu của Phương Hạo vẫn không có bất cứ động tĩnh nào.
"Hoắc, có cá."
"Cuối cùng cũng được một con lớn."
"Con này chắc phải ba bốn cân."
Lão Tôn bên cạnh lại tới k·í·c·h t·h·í·c·h hắn.
Lão Tôn đột nhiên hô lên, cả người lập tức tiến vào trạng thái, tựa hồ lần này câu được không phải cá mương nữa.
Nhìn tư thế này, e rằng con cá này không nhỏ.
Không ổn rồi!
Cậu bé bên này không câu được con nào nữa, nhưng đến lượt bạn câu còn lại câu được cá.
"Streamer, anh câu được cá chưa?"
"Bạn câu bên cạnh anh lại câu được rồi kìa."
Người xem trong phòng livestream lại k·í·c·h t·h·í·c·h Phương Hạo.
"Cẩn thận không khéo đứa bé lại câu được, mà anh vẫn chưa được con nào đấy."
Lời của người xem, lập tức khiến nội tâm Phương Hạo căng thẳng, ánh mắt của hắn th·e·o bản năng nhìn về phía cậu bé.
Từ sau khi câu được hai con cá, hứng thú của cậu bé với việc câu cá tăng lên rất nhiều, chơi đùa rất vui vẻ.
Cậu ta ở ngay bên cạnh cha mình, ngồi rất nghiêm chỉnh, học rất có bài bản.
Cha cậu làm gì, cậu ta cũng làm theo y hệt.
Cha cậu ta cầm bình nước lên uống, cậu ta cũng cầm bình nước lên uống.
Cha cậu nhấc cần câu lên một chút, cậu cũng nhấc cần câu.
Làm theo mọi thứ.
Nhưng lại rất vui vẻ.
"Thật là một đứa trẻ đáng yêu."
Người xem livestream không nhịn được mà khen ngợi.
Lão Tôn cũng dùng vợt bắt cá, một con cá trê gần năm cân đã bị ông ta câu lên.
Đây cũng là con cá lớn nhất mà bọn họ câu được từ đầu đến giờ trong ngày hôm nay.
Thấy thu hoạch, mặt lão Tôn cũng giãn ra, nếp nhăn trên mặt nở rộ như một đóa hoa cúc.
"Tiểu Phương, cậu vẫn chưa lên hàng sao?"
"..."
Im lặng, đừng hỏi.
Mẹ nó, ta không muốn để ý đến ông.
Phương Hạo giả bộ như không nghe thấy lời lão Tôn.
Ông ta bây giờ câu được một con cá lớn gần năm cân, trong lòng đang rất cao hứng, nhưng ta sẽ không cho ông cơ hội thể hiện đâu.
Lão Tôn đã lên hàng, vậy thì giờ chỉ còn lại Phương Hạo và bạn câu Trương ca là chưa câu được.
Cũng còn may, chưa biến thành "cô quân".
"Dáng vẻ của streamer bây giờ thật đáng yêu."
"Streamer à, chúng ta không tức giận, không phải chỉ là câu cá thôi sao? Ghê gớm, lát nữa ta lặn xuống treo mấy con cá lên cho anh."
"Streamer, ta không câu được cá không m·ấ·t mặt, chúng ta vốn dĩ không phải streamer câu cá, chúng ta là streamer câu t·h·i nổi tiếng, câu được t·h·i t·hể mới là chính sự của chúng ta."
"Ha ha, nói rất có lý, không sai, ta là streamer câu t·h·i, không câu được cá không phải bình thường sao. Giống như anh từng thấy Jordan đi đá bóng chưa?"
"Đúng đúng đúng, giống như ta chơi bóng lớn, cũng không thể đi đánh bóng bàn." (*chơi bóng lớn: chơi bóng 36 - một câu chơi chữ)
"Ta cũng muốn chơi bóng lớn."
Mọi người thấy Phương Hạo "ăn quả đắng", càng vui vẻ phấn khích.
Ngược lại đối với bọn họ mà nói, Phương Hạo có câu được cá hay không, thật sự không thành vấn đề.
Bọn họ chỉ t·h·í·ch xem Phương Hạo câu được những thứ kỳ quái.
"Oa, ba, ba giỏi quá."
Không lâu sau, tiếng kêu của cậu bé lại vang lên.
Vô cùng vui vẻ vỗ tay.
Nhìn bộ dạng này, hẳn là lại có cá.
"Liên tục câu được ba con cá, hat-trick?"
"Streamer, cậu bé kia lại sắp câu được cá rồi kìa..."
Một đám người xem cũng nghe được tiếng kêu của cậu bé, cũng đều mong ngóng, muốn xem có phải thật sự câu được cá hay không.
Chờ bọn họ nhìn sang, mới phát hiện lần này không phải cậu bé câu được, mà là bạn câu Trương ca.
Là một con cá diếc hơn một cân.
Lần này thì thật sự chỉ còn Phương Hạo là người duy nhất chưa câu được, hắn thật sự đã trở thành "cô quân phấn chiến".
Bạn cần đăng nhập để bình luận