Để Ngươi Câu Cá, Ngươi Lại Câu Lên Tàu Ngầm Nguyên Tử ?

Chương 187: Streamer, trên người của ngươi có phải hay không là giả bộ có cái gì hắc khoa kỹ! 2

Chương 187: Streamer, trên người của ngươi có phải là đã lắp thứ gì đó thuộc công nghệ đen không! Phần 2
Hiện tại p·h·át hiện thuyền chìm, không thể tiếp tục câu cá được nữa.
Sáng sớm hắn đã câu được sáu cái máy thăm dò, cũng coi như là rất k·h·ủ·n·g· ·b·ố rồi.
"Các ngươi đi ăn chút gì trước đi."
Bận rộn đến giờ, Phương Hạo bọn họ vẫn chưa ăn gì cả.
Thuyền trưởng Tuần Hạm cũng bảo Phương Hạo bọn họ đi ăn chút gì trước, lấp đầy cái bụng đã.
Theo việc tàu Awa Maru bị p·h·át hiện chìm, đám tiểu nhật t·ử bên kia cũng bắt đầu có động tĩnh.
Vốn đã im hơi lặng tiếng, nhưng khi biết được tin này, bọn chúng lại bắt đầu nhốn nháo.
Một đoạn lịch sử bị phủ bụi, rốt cuộc lại lần nữa được hé lộ.
Bọn chúng biết rất rõ ràng lúc đó có hai chiếc Awa Maru.
Cho nên tự nhiên biết chiếc Awa Maru được trục vớt trước kia là giả, nhưng còn một chiếc thật, bọn chúng không biết ở đâu.
Bởi vì đã m·ất t·ích.
Trong một ngày thời tiết gió to sóng lớn, sau đó liền biến m·ất một cách kỳ dị.
Bọn chúng đã từng p·h·ái nhiều người đi tìm, nhưng vẫn không tìm được gì cả.
Bọn chúng suy đoán chiếc thuyền này có thể đã chìm ở một nơi nào đó.
Nhưng biển khơi rộng lớn như vậy, cho dù có chìm, bọn chúng cũng rất khó tìm.
Cho nên, chuyện này chưa bao giờ được nhắc tới.
Hơn nữa, còn ra lệnh cho người may mắn sống sót duy nhất được cứu về khi đó, đến c·hết cũng không được tiết lộ bí m·ậ·t này.
Mà bây giờ, đột nhiên biết được một chiếc Awa Maru khác bị p·h·át hiện chìm.
Cũng chính là chiếc Awa Maru thật sự, bọn chúng nhất thời liền đứng ngồi không yên.
Đặc biệt là khi biết được trong chiếc thuyền chìm lần này p·h·át hiện có bốn mươi tấn hoàng kim, lòng t·h·am thoáng cái đã thức tỉnh.
Nên nhớ, chiếc Awa Maru được trục vớt trước kia, bọn chúng còn dám đòi bồi thường 1.5 tỷ, với lý do những thứ trục vớt được là của bọn chúng.
Thuộc tính không biết x·ấ·u hổ của bọn chúng, vẫn còn đó.
Huống chi là chiếc thuyền chìm hiện tại còn có bốn mươi tấn hoàng kim, cùng với rất nhiều văn vật không rõ lai lịch.
Nhìn mà thèm, làm sao có thể chịu được những thứ này, cho nên đám tiểu nhật t·ử này lại nảy sinh ý đồ xấu.
Bọn chúng lúc này lấy lý do tàu Awa Maru là thuyền của mình, nói rằng tài sản trên thuyền là của bọn chúng, hy vọng việc trục vớt thuyền chìm giao cho bọn chúng phụ trách.
Đối với yêu cầu vô sỉ như vậy, đương nhiên chúng ta sẽ không đồng ý.
Đùa gì vậy.
Những thứ này p·h·át hiện trong hải vực của chúng ta, hơn nữa còn là lúc trước c·ướp đi từ chỗ chúng ta.
Cho các ngươi ư?
Thật là không biết x·ấ·u hổ.
Hơn nữa, chiếc thuyền giả kia được trục vớt, vì t·i·n·h thần nhân đạo mà trả lại những hài cốt trục vớt được, đám tiểu nhật t·ử này còn t·r·ả đũa, đòi bồi thường, nói những thứ trên thuyền này là tài sản của bọn chúng, đòi bồi thường 1.5 tỷ.
Lúc đó chúng ta suýt c·hết vì tức, tức giận vì sự vô sỉ của bọn chúng. Chúng ta lúc trước còn chưa tính sổ với bọn chúng, mà bọn chúng còn dám đòi những thứ này? Thật là không biết x·ấ·u hổ.
Cho nên bây giờ chúng ta lại càng không thể để ý đến chúng nó, thuyền là của bọn chúng không sai, nhưng đồ bên trong lại là từ chỗ chúng ta c·ướp đi, hiện tại đồ vật vẫn còn ở trong tay chúng ta, làm sao có thể trả cho bọn chúng.
Đám tiểu nhật t·ử này thấy mình bị cự tuyệt, lại càng nảy sinh ý đồ xấu trong lòng.
Bọn chúng sẽ không cam tâm cứ như vậy, bắt đầu nung nấu ý đồ xấu trong bụng.
Trên mạng ở nước ngoài.
Đã có một số dân m·ạ·n·g tiểu nhật t·ử lên mạng hóng gió.
"Đồ vật trên tàu Awa Maru này là của chúng ta, chỉ là tàu chìm ở chỗ bọn họ, sao đồ vật lại coi như là của bọn họ rồi?"
"Giống như khi chúng ta đánh cầu lông, không cẩn t·h·ậ·n đánh cầu vào nhà hàng xóm, vậy thì quả cầu lông này là của hàng xóm sao?"
"Đúng vậy."
"Chúng ta Henry ngưu ủng hộ các ngươi, những thứ này là tài sản riêng của các ngươi."
Vốn không dám hó hé gì, đám Henry ngưu mọi người, lại một lần nữa trỗi dậy.
Bọn chúng dường như cảm thấy có thể tìm được đồng minh, sau đó thỉnh cầu đòi lại những thứ đó.
"Đồ vật trên thuyền chìm của chúng ta, cứ như vậy bị bọn họ chiếm đoạt."
Bọn chúng dường như muốn làm lớn chuyện, đến lúc đó đối phương ngại mặt mũi, ngại dư luận bên ngoài, sẽ trả lại đồ vật cho chúng nó, coi như không trả lại toàn bộ, chỉ cần trả lại một phần, đó cũng là k·i·ế·m lớn rồi.
Bất quá dân m·ạ·n·g của chúng ta không phải dạng vừa.
"Ồ? Các ngươi không sợ bị đòn à, quên m·ấ·t Amethyst rồi sao?"
"Bây giờ lại dám lớn lối như vậy?"
"Vậy thì được, các ngươi có bản lĩnh thì tới đây, xem có bị đánh cho tan nát như Amethyst không."
Sức chiến đấu của đám Henry ngưu này cũng chỉ có vậy.
"Còn ngươi nữa tiểu nhật t·ử, chúng ta còn nhiều chuyện để tính, vậy thì từng chuyện một từ từ tính với các ngươi, các ngươi còn mặt mũi nói những lời này."
"Lão t·ử đã nhịn các ngươi rất lâu rồi."
"Thật là lão hổ không ra oai, các ngươi lại coi chúng ta như là mèo b·ệ·n·h à."
"Các ngươi có phải cho rằng bây giờ tìm được cha mới, liền có thể dám như vậy với ông nội ngươi gây sự?"
"Đồ vật trên tàu Awa Maru này, chẳng phải đều là từ chỗ chúng ta c·ướp đi sao? Các ngươi còn mặt mũi tới đòi? M·ấ·t mặt mũi như Henry ngưu vậy?"
"À, không đúng, các ngươi làm gì có mặt, các ngươi là ngay cả lòng x·ấ·u hổ cũng không có."
"Đến quá khứ lịch sử cũng không dám thừa nh·ậ·n, xuyên tạc lịch sử, còn dám nói lung tung."
"Đến, các ngươi cần phải suy nghĩ kĩ rồi tính cũng được."
"Ngày mai chúng ta sẽ lái tàu sân bay tới, mang theo Khâu tiểu thư, đến cửa nhà ngươi nói chuyện tử tế."
Dân m·ạ·n·g chúng ta lại lần nữa s·á·t đ·i·ê·n trên mạng, từng người mắng đám dân m·ạ·n·g tiểu nhật t·ử kia đến mức không ngẩng đầu lên nổi, một câu cũng không dám nói.
Đương nhiên, chúng ta hành động cũng rất nhanh.
Từ hiện trường trục vớt trước đó, điều thêm một tàu cảnh s·á·t biển, trên tàu có một số chuyên gia trong giới văn vật.
Dù sao lần này ở tàu Awa Maru, cũng có hơn mười rương văn vật.
Đặc biệt là còn có đầu lâu người vượn cổ viễn cổ trân quý như vậy.
Những chuyên gia này chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Bất quá bởi vì nhân lực ở hiện trường trục vớt bên kia vốn không đủ, cho nên không điều người từ bên kia.
Một nhóm nhân viên trục vớt mới, cũng đã lên đường theo sự điều phối của tổ công tác trục vớt tàu chìm.
Tốc độ rất nhanh.
Dù sao đây là chuyện liên quan đến bốn mươi tấn hoàng kim và hơn mười rương văn vật châu báu, sự tình khẩn cấp, hơn nữa còn điều thêm một số tàu cảnh s·á·t biển tới tiếp viện.
Chiếc tàu cảnh s·á·t biển Vạn tấn lớn nhất, cũng đã lái tới đây, thay thế cho tàu của Phương Hạo bọn họ.
Tàu cảnh s·á·t biển của Phương Hạo bọn họ ra khơi lâu như vậy rồi, cũng cần phải trở về nghỉ ngơi.
Đồng thời, đem những máy thăm dò và thiết bị lặn không người lái đã câu được trước đó mang về.
Sau này việc trục vớt, cũng không cần Phương Hạo làm gì nữa.
Những thứ này đều giao cho đội ngũ trục vớt chuyên nghiệp.
Kỹ t·h·u·ậ·t trục vớt biển sâu của chúng ta đã rất thành thục, không thể so với trước kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận