Vậy Liền Để Các Nàng, Dâng Lên Trung Thành

Chương 507: Nhân mạng quý vẫn là cơ mệnh quý?

Chương 507: Mạng người quý hay cơ mệnh quý? Chiến tranh bắt đầu vào thời điểm mà không ai trong số mọi người dự liệu đến, trước khi Duy Hòa bộ đội phát thông cáo, một đội quân từ hoang dã đi qua, ẩn nấp gần Liên Bang liền trực tiếp mang theo cơ giáp chiến thuật đại chiến thứ tư tiến hành tập kích lực lượng biên phòng của Liên Bang. Trước khi Liên Bang kịp phản ứng, họ đã phá hủy thiết bị ở đó, rồi rút lui thẳng về phía hoang dã. Liên Bang còn chưa kịp lên án thì đã thấy thông cáo từ khu 25. Dorothy bên này ngược lại không hề ngạc nhiên, liền điều động toàn bộ binh lính phòng thủ, tiến hành phòng thủ ở những nơi mà trước đây họ cho rằng Liên Bang sẽ tập kích. Dần dần, họ bắt đầu bố trí biên phòng, đảm bảo rằng mỗi nơi nếu phát hiện đội quân của khu 25 thì sẽ lập tức xuất kích. Về những lời lẽ phản chiến trong Liên Bang... Dorothy bên này lại đưa ra đủ loại thủ đoạn, biến những lời phản chiến đó thành trò hề. Tuy vậy, bộ phận tuyên truyền của Liên Bang đã rất cố gắng ngăn chặn, nhưng những lời lẽ phản chiến vẫn nổi lên khắp nơi. Các phương tiện truyền thông trên Internet đã tung ra đủ loại lời lẽ bất lợi cho Liên Bang, thậm chí có người còn tổ chức biểu tình, giương băng rôn khắp Liên Bang, thanh thế hùng hậu như có người chống lưng phía sau. Trên thực tế, đúng là có người ủng hộ họ. Nhưng bộ phận tuyên truyền dưới trướng Dorothy không phải là hạng vừa, thứ mà bộ phận tuyên truyền của Liên Bang làm chỉ là trò trẻ con so với bộ phận tuyên truyền dưới trướng Dorothy. Không cần chứng cứ, chỉ cần tung ra vài đoạn video bắt người, sau đó tuyên bố những người đó đều là gián điệp do khu 25 phái đến. Đương nhiên, những điều này chỉ giới hạn với những người tham gia biểu tình mà không có thế lực. Còn đối với những phương tiện truyền thông có hàng chục triệu, hàng trăm triệu người theo dõi, họ sẽ dùng một phương pháp khác, ví dụ như hạn chế lưu lượng, hạn chế thông tin để những tin tức có lợi cho mình bị giảm thiểu xuất hiện, ra sức hơn nữa tuyên truyền về cách mà khu 25 đối đãi với người Liên Bang. Bằng cách này, những tiếng nói phản chiến và bất mãn bên trong Liên Bang sẽ giảm bớt đi rất nhiều. Trên Internet muốn thế nào thì làm thế ấy, muốn cho người khác thấy thì người khác sẽ thấy, không muốn cho người khác thấy thì đương nhiên sẽ không ai thấy được. Trong chiếc xe màu đen phiên bản dài, Dorothy đang nhắm mắt dưỡng thần. Thời gian gần đây của cô toàn bộ đều dùng để xử lý chuyện Liên Bang bị khu 25 tấn công. Thời gian nghỉ ngơi vốn đã ít ỏi nay càng trở nên giống như dân nghèo tận đáy của Liên Bang, thậm chí thời gian rảnh rỗi trong xe cũng không có bao nhiêu, chỉ có thể tranh thủ chợp mắt một lát. “Thưa đại nhân Dorothy, việc gia tộc Misson cùng tập đoàn Alte khai chiến là chuyện của riêng gia tộc Misson, để chúng ta tự giải quyết có đúng không ạ?” Cửa xe mở ra, Moriya cúi đầu xuống, đứng ngoài xe nhỏ giọng nói với Dorothy. Khu 25 cùng Liên Bang khai chiến, đáng lý ra Liên Bang mới phải chiếm ưu thế chứ, nhưng khu 25 đã trực tiếp đánh khiến Liên Bang trở tay không kịp. Dù là vậy, Liên Bang cũng có thể rất nhanh chóng phản ứng lại và phản công mới phải, nhưng không hiểu vì sao, dường như ý kiến giữa các gia tộc trong nội bộ Liên Bang lại không thống nhất. Có một số công ty không muốn hợp tác với gia tộc Misson, người thông minh hơn thì từ chối bằng cách nói công ty xảy ra vấn đề, không thể đưa ra quyết sách, còn có người thì ngay cả mặt bọn họ cũng không chịu gặp. “Ta biết rồi, vậy thì để bọn họ cứ tự giải quyết như vậy đi.” Dorothy mở mắt ra, nói một câu khiến trong lòng Moriya run lên. “Ý của ngài là...?” “Nói công ty xảy ra vấn đề, vậy thì cứ để công ty của bọn chúng thật sự xảy ra vấn đề. Đến ngay cả mặt cũng không muốn gặp thì dứt khoát đừng để cho bất cứ ai trong Liên Bang thấy được mặt của hắn.” Mặt Dorothy không biểu cảm, ngón tay khẽ gõ lên đệm: “Chúng ta đang khai chiến với khu 25, trong lúc này, ta không cho phép bất cứ chuyện gì xảy ra trong nội bộ Liên Bang, cho dù bọn họ không muốn thì cũng phải đồng lòng với gia tộc Misson.” “Ta không ngại để con quái vật khổng lồ Liên Bang này thay thế những bộ phận cơ thể không còn cần thiết, đôi khi máu mới tràn vào sẽ khiến cho cơ thể trở nên tốt hơn.” “Vâng, tôi hiểu rồi.” Moriya gật đầu, có chút may mắn vì Dorothy không nói những lời khó nghe do vấn đề của anh, liền âm thầm thở phào. “Thưa đại nhân Dorothy, các gia tộc khác đã đồng ý tiếp viện ra chiến trường rồi ạ.” “Ta biết rồi, nói với bọn họ rằng gia tộc Misson sẽ không bạc đãi bọn họ.” Cửa xe đóng lại, Dorothy lại nhắm mắt, chậm rãi suy tư trong không gian yên tĩnh của chiếc xe. Chỉ mới khai chiến mấy ngày mà áp lực khu 25 gây ra cho Liên Bang đã lớn hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Ban đầu Dorothy chỉ chuẩn bị vận dụng gia tộc Misson để giải quyết tập đoàn Alte không biết trời cao đất rộng kia, nhưng bây giờ xem ra, nhất định phải kéo thêm một vài gia tộc đang đứng ngoài quan sát kia vào cuộc mới được. Nhưng không sao cả, mọi chuyện đều tốt, những chuyện này nàng cũng sẽ xử lý ổn thỏa. Nàng đang chờ ngày tập đoàn Alte cùng khu 25 tan thành mây khói... ............ Hoang dã, chiến trường thứ nhất, nơi khu 25 và Liên Bang giao tranh, hiện tại là khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi của hai bên. Các binh sĩ mệt mỏi đặt trang bị xuống, run run lấy một điếu thuốc nhăn nhúm từ trong hộp thuốc ra, chỉ là đưa lên ngửi.“Sao nào, vẫn còn đang tiết kiệm thuốc của ngươi đấy à?” Người lính bên cạnh mặt đầy mệt mỏi, nhìn thấy trong hộp thuốc còn có điếu, liền đưa tay định lấy, nhưng lại bị tránh đi.“Này, tên này, cho huynh đệ hút một điếu thì sao chứ? Vừa nãy ở trên chiến trường ta còn cứu mạng ngươi, một điếu cũng không nỡ cho?” “Ngươi hiểu cái rắm, điếu thuốc này còn quan trọng hơn cả mạng ta. Nếu như thật sự hút, vậy thì ta cái gì cũng mất.” Hắn lại ngửi một hồi, dù cho điếu thuốc đã nhăn nhúm lại, vẫn cẩn thận nhét nó vào cái hộp thuốc lá cũng nhăn nhúm, rồi cất đi. “Cái chiến tranh này khi nào thì mới kết thúc vậy, khoa học kỹ thuật bây giờ không phải rất phát triển sao? Mấy vị đại nhân vật bên trên dùng người máy đánh nhau không được sao?” Vừa nghe thấy câu này, người lính bên cạnh liền lập tức mỉa mai: “Mạng của ngươi với ta mà còn muốn so với người máy sao? Hay là ngươi xem mấy cái chiêu trò marketing nói rằng chỉ cần khoa học kỹ thuật phát triển, cuộc sống của chúng ta sẽ khá hơn rồi đấy à?” Mạng người không thể so được với máy móc. Chỉ cần là người đều biết điều này, căn bản không ai đặt ra nghi vấn như vậy.“Nhưng sao ta thấy bên khu 25 toàn là cơ giáp chiến thuật, số người ít hơn chúng ta rất nhiều?”“Cái này......” Binh sĩ Liên Bang nhất thời nghẹn lời, không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể ấp úng nói một câu: “Khu 25 móc hết của cải nhà bọn chúng ra đấy thôi, chúng ta không sợ, chúng ta đông người......” Bọn họ trầm mặc. “Mà này, bên trên cứ nói là có tiếp viện đâu?” “Không biết nữa, bọn họ cứ nói từ lúc đầu đến bây giờ, mà có thấy ai tiếp viện đâu.” Các binh sĩ lại trầm mặc. “Có khi nào là.......” “Không có khả năng, không thể nào.” Một hạt giống gieo xuống trong lòng họ, nhưng không ai dám nói ra, chỉ còn chờ ngày hạt giống nảy mầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận