Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 3753: Lần Đầu Gặp Gõ Thời Gian Sư.

Cuối Thiên Địa Khẩu là một vòng bao bọc tựa màn nước, trên thực tế đây là cấm chế, Thời Gian Sư đang bị nhốt bên trong.Giờ phút này, bà lão cẩn thận nói: "Đại nhân, gần đây Văn Ngọc hơi táo bạo, đại nhân phải cẩn thận, nàng rất mạnh, tuy đang bị nhốt nhưng vẫn có khả năng ra tay"Tô Vũ khẽ gật đầu.Bà lão tiếp tục dẫn hắn tiến về phía trước, khi tới dưới cấm chế, bà lão lấy ra một lệnh bài, giải thích nói: "Đây là lệnh bài duy nhất có thể mở cấm chế ra một chút, chủ yếu là để đưa đỏ vào. Hơn nữa nó có hạn chế thực lực người tiến vào, trong tình huống bình thường, không được Pháp Chủ cho phép thì tuyệt đối không thể tiến vào trong đó""Tu giả đạt tới cảnh giới chủ nhân quy tắc tiến vào, đại đạo sẽ quấy nhiễu màn chắn, Pháp Chủ sẽ phát hiện ra. Vậy nên tốt nhất là đại nhân hãy đứng bên ngoài nói chuyện với đối phương, ta sẽ mở ra một khe hổ cho đại nhân, như vậy thì không cần kích động màn chắn"Tô Vũ gật đầu cười nói: "Những năm qua, nàng không hoài nghi gì ư?""Từng hoài nghi nhưng chúng ta đã xóa bỏ được sự hoài nghi của nàng"Bà lão giải thích: "Hiện giờ, nàng hoàn toàn tin rằng chúng ta muốn cứu nàng, là thế lực duy nhất phía sau cửa nguyện ý ra tay vì Nhân tộc. Chuyện mấy năm trước càng khiến nàng tín nhiệm chúng ta hơn"Tô Vũ gật đâu: "Cũng đúng, chúng ta đã giúp nàng thả Thời Gian Sách bản phụ đi, chúng ta trả giá lớn như thế mà vẫn không thể được nàng tin tưởng thì quả là uổng công. Vậy mấy năm nay, nàng chưa bao giờ đề cập đến chuyện giao bản chính Thời Gian Sách ra để chúng ta mang đi ư?""Không hề"Bà lão bất đắc dĩ: "Chúng ta không thể chủ động nhắc đến, kỳ thật mấy năm trước chúng ta cho rằng quyển sách kia là bản chính, sau đó mới phát hiện đó là bản phụ, chúng ta cũng bất lực lắm chứ, chung quy nàng vẫn rất cảnh giác"Tô Vũ mỉm cười: "Được, ta hiểu rồi, xoá bỏ cấm chế đi""Rõ"Bà lão cầm lệnh bài cắt lên màn chắn, màn chắn nhộn nhạo dao động.Một tiếng cười thanh thúy truyền đến: "Vương bà bà, ngươi đã đến rồi"Ngay sau đó, thanh âm trở nên vô cùng lãnh lệ: "Ai?"Bà lão vội mở miệng, cẩn thận nói: "Ngọc đại nhân, nhỏ giọng một chút... Là ta""Còn ai nữa?"Thanh âm tràn đầy cảnh giác, bà lão vội đáp: "Là một vị cường giả trong thánh địa, tới đây để bàn chuyện cứu viện đại nhân"sÔ"Có vẻ Văn Ngọc không hứng thú lắm.Trên trán Tô Vũ bỗng hiện ra một cánh cửa, hắn nhìn thấu màn chắn rồi thấy được một người.Văn Ngọc - nữ tử này trông giống cô nương nhà bên, lúc này nàng đang nhấm nuốt gì đó, miệng phình phình, bỗng nhiên nàng sửng sốt nhìn ra bên ngoài, ngay sau đó trên trán nàng cũng hiện ra một cánh cửa.Văn Ngọc nhận ra đối phương đã nhìn xuyên cấm chế để thấy được chính mình.Nàng lập tức cất đồ trong tay, hình như đó là một cái chân dê còn đang tỏa hơi nóng, không biết nàng lấy nó từ đâu ra. Không chỉ như vậy, cái miệng phình phình lập tức khôi phục bình thường, khóe miệng dầu mỡ cũng trở nên sạch sẽ.Áo bào trắng đặc chế hơi lồng lẻo lập tức thẳng thớm ngăn nắp, mái tóc đẹp đẽ bay múa, giờ nàng trông như một vị nữ tiên sinh nho nhã.Khóe miệng Tô Vũ run rẩy.Hơn nữa, không gian nơi nàng ở khiến Tô Vũ cảm thấy rất quen mắt.Hoa cốc, bàn đu dây, con sông, thác nước, đại viện...Má nó.Đây không phải là nhà cũ của Văn Vương sao?Hóa ra ngài đang sống nhãn nhã ở đây à?Không chỉ như vậy, Tô Vũ còn thấy vài động vật nhỏ đang chạy nhảy trong đó...Nàng còn xây dựng cả trại chăn nuôi ư?Văn Ngọc, ngài giỏi lắm, đã sắp bị người ta nuốt đến nơi rồi mà còn mở trại chăn nuôi.Giờ phút này, Văn Ngọc nhanh chóng khôi phục trấn định, giọng nói lộ vẻ uy nghiêm:"Ai đang nhìn trộm bổn tọa? Còn không mau thu hồi đạo pháp, không biết phi lễ chớ nhìn sao? Quân tử phải biết phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói. Sao ngươi có thể nhìn trộm khuê phòng nữ tử như vậy? Đồ vô sỉ, tên lưu manh khốn kiếp. Vương bà, thay ta tiễn khách"Ngoài cấm chế, bà lão khẩn trương nhìn về phía Tô Vũ.Tô Vũ trầm mặc, Thiên Môn biến mất.Nhưng lão tử vẫn không quên được bộ dáng gặm chân dê miệng bóng nhãy của ngươi đâu.Quá đáng giận!Ta bị tra tấn mười mấy năm, cuối cùng tới cứu thì ngươi lại như vậy ư?Hắn cảm thấy thật bất công!Nếu ngài thống khổ vạn phần thì ta sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng thực tế thì ngươi lại ăn uống thả cửa, nhàn nhã sinh hoạt, tức chết ta rồi.Thực Quang Sư giỏi lắm, Thực Đơn hay lắm, ngài sắp chết đến nơi mà còn không quên ăn uống.Tô Vũ câm nín, sau đó hắn nhanh chóng khôi phục cảm xúc.Thôi, có lẽ đối phương chỉ đang giả vờ trấn định, thực tế trong lòng lại đang cực kỳ hoảng hốt, chỉ có thể dùng ăn uống để an ủi chính mình, phải thông cảm cho nàng.Đúng vậy, phải bao dung nàng một chút.Tô Vũ an ủi bản thân, hắn không thể nghĩ thêm nữa, cứ nhớ lại là hắn lại tức muốn nổ phổi.Tô Vũ tự giới thiệu: "Ta tên là Văn Vũ""Cái gì?"Văn Ngọc kinh ngạc: "Ai cơ?""Văn Vũ""Văn Ngọc ư?""Vũ trong vũ trụ, không phải cùng tên với ngươi"Văn Ngọc cảm thấy cổ quái: "Ngươi họ Văn ư?""Đúng, ta truyền thừa huyết mạch của Văn, tính theo bối phận thì ngươi có thể gọi ta là lão tổ tông!"Văn Ngọc tức giận mắng: "Ngươi đi chết đi!"Ánh mắt bà lão vô cùng phức tạp.Đại nhân, không cần làm vậy chứ?Nhưng nói vậy cũng không có vấn đề gì, hậu nhân của Văn không phải là chuyện bình thường sao?Nhật Nguyệt nói mình là hậu nhân của Nhật và Nguyệt, vậy hiện tại giả làm hậu nhân của Văn cũng không sao, vấn đề là sao ngươi phải ngụy trang thành hậu nhân của Văn?Ngươi muốn lôi kéo làm quen ư?Huyết mạch cách vô số đời, giờ mang ra nói chắc gì đã có tác dụng.Hơn nữa ngươi còn muốn giả làm lão tổ tông của Văn Ngọc, còn lấy cái tên chẳng khác gì đối phương, tại sao càng nghe lại càng cảm thấy có ý khiêu khích ở đây như vậy?Tô Vũ không thèm để ý.Ta ngụy trang thì làm sao?Dựa theo lời Tinh nói, người ở Nam Nguyên đều có huyết mạch của Văn, ta lấy họ Văn thì có vấn đề gì?Chỉ là dùng lại họ tổ mà thôi.Vậy nên cái tên Văn Vũ này cũng là tên thật đúng không?Ta nói mình là hậu nhân của Văn cũng không sai đúng không?Còn việc bối phận ai lớn hơn thì... Ai biết được.Có lẽ tổ tông Văn Vương hai mươi năm sinh một thế hệ, tổ tông nhà chúng ta vạn năm mới sinh ra một thế hệ, tính như vậy thì bối phận chúng ta sẽ lớn hơn.Đúng, phải tính như vậy.Trong cấm chế, Văn Ngọc thở phì phì, nàng có chút bực bội: "Ngươi tới khiêu khích ta sao?""Không, ta tới cứu ngươi"Tô Vũ mỉm cười: "Vương bà, ngươi lui ra đi, hãy canh chừng giúp ta, đừng cho ai xông vào, ta muốn tâm sự với Văn Ngọc""Rõ* Vương bà nhanh chóng rời đi, trước khi đi, trong mắt vương chút sầu lo, cách hành xử của Nhật Nguyệt đại nhân không theo lẽ thường, kích thích Văn Ngọc như vậy sẽ không uổng công sức chuẩn bị bao lâu nay chứ?Trong cấm chế, Văn Ngọc trấn định lại, nàng cười hì hì nói: "Ngươi thật sự là hậu nhân của Văn ư? Chúng ta cùng dòng tộc sao? Vậy ngươi có mang theo gì để ăn không? Ta đói bụng"Đối cái đầu ngươi!Tô Vũ thầm mắng, ngươi thì đói cái gì, mấy năm nay ta chưa ăn gì, ngươi mới ăn xong mà còn không biết xấu hổ kêu đói bụng."Không mang đồ ăn gì cả. Ngươi sắp được ra ngoài rồi, trong sân có không ít đỏ ăn ngon kìa, giết một con dê chiêu đãi ta đi"Văn Ngọc không còn gì để nói, đây là lần đầu tiên nàng gặp loại người tranh ăn với nàng."Không có, ngươi nhìn lầm rồi, đó chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi, chỗ ta thì làm gì có đồ ăn"Tô Vũ cười nói: "Có bằng hữu từ phương xa tới, giết con dê chiêu đãi một chút mà còn luyến tiếc ư? Thực Quang Sư chân chính thì phải học chia sẻ mỹ thực, một người vui không bằng mọi người cùng vui, dù ăn một mình cũng vui nhưng ăn mảnh không có cảm giác gì nhiều, nhiều người cùng ăn mới thú vị mà, không phải sao?"Văn Ngọc cảm thấy cổ quái, đây là lần đầu tiên nàng gặp một kê dám dạy đời nàng ở phương diện ăn uống."Õ bên ngoài mà ngươi không ăn gì sao?"Tô Vũ bình thản đáp: "Không có thời gian. Ta bận cứu ngươi"Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Vì cứu ngươi, cuộc sống của ta không an ổn chút nào, vất vả lắm mới gặp được ngươi, có thể cứu ngươi ra nhưng giờ ta bỗng nhiên không muốn cứu ngươi nữa"Văn Ngọc chớp chớp mắt, sao lời hắn nói có vẻ như đang tức đến nghiến răng nghiến lợi, tình thâm ý thiết.Dường như đối phương thực sự nghĩ vậy và cũng đã làm vậy.Thật cổ quái!Giờ thủ đoạn của kẻ lừa đảo càng này càng cao tay!Nàng không ngốc, thực ra đã hoài nghỉ từ lâu, nàng chỉ diễn kịch cho bọn họ xem mà thôi.Nếu diễn kịch mà có thể thành công thoát ra thì đây là chuyện tốt mà, không phải sao?Dù không được thì cũng có thể kiếm chút đồ ăn đỏ uống, không thấy chỗ ở của nàng có không ít thứ tốt sao? Đều do nàng đòi hỏi lấy được đấy.Nếu đã bị nhốt rồi thì phải cải thiện đời sống cho tốt một chút.Nhưng hôm nay, sao nàng lại có cảm giác kẻ lừa đảo kia còn diễn tốt hơn nàng?Nghe giọng điệu hắn như vậy, kê nào không biết chắc sẽ thật sự nghĩ rằng cuộc đời hắn ta khó có thể an ổn vì cứu nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận