Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1747: Ngươi Không Tin Ta!

Lam Thiên hờ hững đáp: "Ta cảm thấy chính là ngươi!" Rất nhanh, y lại tỏ vẻ ngoài ý muốn: "Thôi không đùa nữa, là ngươi đúng không?"Vạn Thiên Thánh không thèm trả lời.Lam Thiên ngây ngẩn cả người, "Thật đó, đừng có đùa, đó không phải là quá khứ thân của ngươi sao?""Ta không có tam thế thân!"Vạn Thiên Thánh bình tĩnh đáp: "Ta chỉ là Nhật Nguyệt cửu trọng, Nhật Nguyệt cửu trọng hàng thật giá thật, ta không có tam thế thân!"Lam Thiên vội vã đứng thẳng."Ngươi đừng đùa ta!"Vạn Thiên Thánh nhìn y, rất lâu sau mới lặp lại lần nữa: "Ta chính là ta, Vạn Thiên Thánh! Thế gian chỉ có một Vạn Thiên Thánh, không có người thứ hai. Ta không tu quá khứ, không có tương lai, ta chỉ có hiện tại là chính mình, Vạn Thiên Thánh!"Lam Thiên triệt để choáng váng, tựa hồ không thể nào tiếp thu được."Mẹ nó, đừng đùa ta!"Lam Thiên nhìn ông chằm chằm, thấy ông không giống nói láo thì cả kinh: "Vậy… vậy tên Nguyên Thủy kia. . .""Trăm năm trước hắn đã xuất hiện, ngươi cảm thấy đó là ta? Tại sao lại cảm thấy như thế?"Lam Thiên nuốt một ngụm nước bọt, hốt hoảng nói: "Không, ta không biết! Ta đã thăm dò nhiều lần, ta vẫn cảm là ngươi âm thầm thay thế Nguyên Thủy, nhưng ngươi cứ nói không phải. . ."Lam Thiên ngỡ ngàng thốt lên: "Cái quỷ gì chứ, vậy thì hắn là ai?"Vạn Thiên Thánh bó tay rồi, "Ngươi không biết đó là người nào, vậy mà ngươi còn dám nói hắn là Tam Đại? Ngươi cũng biết điều này rất dễ gây ra một số phiền phức!""Không phải. . ." Lam Thiên vội giải thích: "Ta. . . Ta. . . Ta có khả năng đã trúng kế!""Có ý gì?"Lam Thiên cau mày nói: "Nguyên Thủy đang cố ý dẫn dắt ta, dẫn dắt ta nói ra việc này, dẫn dắt ta đem lực chú ý tập trung đến trên người hắn, hắn đang cố ý. Khẳng định là thế!"Lam Thiên ngưng trọng nói: "Hắn lừa ta, không. . . Có lẽ. . . Hắn thật sự chính là Tam Đại! Thật đó, ta đã điều tra rất lâu rồi, có khả năng hắn thật sự chính là Tam Đại!"Vạn Thiên Thánh vẫn nhìn chằm chằm y như cũ.Lam Thiên nghiêm mặt nói: "Có thể Tam Đại vẫn chưa chết, Nguyên Thủy chính là Tam Đại, nếu như không phải ngươi, vậy thì hắn chính là Tam Đại.""Ngươi chắc chắn chứ?""Ta. . . có niềm tin rất lớn!""Niềm tin rất lớn?"Vạn Thiên Thánh muốn vả chết y, "Lam Thiên, bây giờ làm việc thế nào, ngươi cũng không hỏi ta sao?"Lam Thiên đè xuống nghi ngờ cùng rung động trong lòng, cười nói: "Việc nhỏ mà thôi, hà tất làm phiền phủ trưởng! Huống chi. . ."Y nở nụ cười, "Phủ trưởng đại nhân, ngươi là người tốt hay kẻ xấu, ta cũng không dám xác định.""Lam Thiên, ngươi làm giáo chủ đã lâu nên không muốn trở về nữa, có phải không?""Không có chuyện đó!" Lam Thiên bật cười, hỏi sang vấn đề khác: "Phủ trưởng, Huyền Cửu là Tô Vũ sao?""Ngươi cảm thấy thế nào?""Ta cảm thấy đó là hắn!" Lam Thiên khẳng định: "Trừ hắn ra thì còn có ai to gan như vậy, biết cách giày vò như vậy. Ngươi nói xem có phải Nguyên Thủy cũng đã đoán được Huyền Cửu là Tô Vũ không? Ta luôn cảm thấy, Nguyên Thủy biết rất nhiều thứ.""Cũng chính vì vậy ta mới có thể ngộ phán Nguyên Thủy đã biết nhiều hơn chúng ta tưởng tượng, hắn không phải Tam Đại sao? Không phải Tam Đại thì chính là tam thế thân của ngươi, ta chắc chắn!"Vạn Thiên Thánh cười lạnh, "Ngươi chắc chắn?""Đúng vậy!"Vạn Thiên Thánh thở dài, "Cút đi, ngươi là đồ phế vật, không làm được gì hết, ta kêu ngươi nhất thống Vạn Tộc giáo, ngươi nhất định cứ phải làm ngược lại ý ta. Ta bảo ngươi ẩn núp, ngươi lại càng kiêu căng hơn, ngươi đã không còn là Lam Thiên khi xưa. . . Thôi, tùy ngươi vậy!""Lời này..."Lam Thiên cười khẽ: "Phủ trưởng hiểu lầm, danh tiếng của ta quá lớn, không có cách nào điệu thấp, ta không thể làm gì khác hơn là đi ngược lại con đường cũ, cao điệu một chút. Còn về Vạn Tộc giáo. . . Những năm qua nếu không phải vì ta thì có lẽ Vạn Tộc giáo đã sớm lớn mạnh, ta vẫn có công lao đúng không?"Vạn Thiên Thánh không để ý tới y.Lam Thiên tỏ vẻ đáng thương, "Đừng vậy mà, cũng đâu phải ta chẳng làm nên trò trống gì, ít nhất ta đã thuận lợi đem lực lượng Vạn Tộc giáo giao cho Tô Vũ, không phải sao?""Huyền Cửu không phải Tô Vũ." Vạn Thiên Thánh thở dài, "Ngươi. . . Ngu xuẩn!"". . ."Lam Thiên kinh ngạc: "Đừng có đùa, ngươi gạt ta đúng không? Nguyên Thủy không phải là ngươi thì thôi đi, nhưng nếu Huyền Cửu cũng không phải Tô Vũ thì. . . Má nó, ngươi đang đùa ta chứ gì?""Đồ đần độn!"Lam Thiên trừng to mắt, "Ta nghiêm túc mà, Huyền Cửu thật sự không phải Tô Vũ sao?"Vạn Thiên Thánh tỉnh bơ đáp: "Ngươi có thể tự đi tới Tinh Hồng cổ thành hỏi thử xem. Có phải hay không, ta vô phương cho ngươi đáp án chuẩn xác."". . ."Lam Thiên nhìn ông, hơi nhíu mày, "Ngươi vẫn không tin ta!""Có lẽ thế đi!"Vạn Thiên Thánh thở dài một tiếng, "Có lẽ kế hoạch lần này sẽ thất bại, mà đồ đần độn nhà ngươi ngay cả thân phận Nguyên Thủy đều không xác định mà đã dám hồ ngôn loạn ngữ, ngay cả Huyền Cửu bên kia cũng thế!"Ông lắc đầu, đơn giản dặn dò: "Chớ có làm loạn."Lam Thiên nghi ngờ nhìn ông, "Có phải ngươi đang cố ý đề phòng ta? Vạn Thiên Thánh, ngươi đề phòng hơi quá rồi!""Ta chính là người của ngươi, ngươi lại loại bỏ ta ra ngoài?" Lam Thiên bức xúc.Vạn Thiên Thánh bình tĩnh đáp: "Không có chuyện đó.""Ngươi khẳng định là không tin ta!" Lam Thiên không vui nói: "Những năm qua, ta đã bỏ ra rất nhiều công sức, ngươi lại nỡ đối xử với ta như vậy?"Dứt lời, y bỗng hóa thành nữ thân, chỉ tay vào mặt Vạn Thiên Thánh mà mắng: "Ngươi là đồ tra nam! Thứ đàn ông phụ lòng phụ bạc!"". . ."Vạn Thiên Thánh nhíu mày nhìn y, "Đừng đùa, thú vị lắm sao?""Ta nói sai sao? Ngươi chính là kẻ bội bạc." Lam Thiên bản nữ u oán: "Chắc chắn là ngươi đang hoài nghi ta. Nguyên Thủy không phải quá khứ thân của ngươi thì chính là Tam Đại, đúng không? Huyền Cửu cũng là Tô Vũ, đúng không? Ngươi đang giấu diếm ta những gì?"Vạn Thiên Thánh một mực nhìn y, nhìn thật lâu mới cất tiếng: "Ta không biết ngươi có phản bội hay không, dù sao chuyện cũng đã trôi qua lâu rồi, mà ngươi lại có rất nhiều chuyện không nói cho ta biết, không phải ngươi cũng đang hoài nghi ta sao?"Lam Thiên hừ lạnh, "Tín nhiệm giữa người và người không có tí xíu nào à? Ngươi nói cho ta biết trước, rốt cuộc Nguyên Thủy có phải là ngươi hay không?""Không phải!"Vạn Thiên Thánh nhíu mày, "Ta đã nói không phải!""Là Tam Đại sao?""Không biết!""Ngươi không biết?" Lam Thiên không tin, "Hắn có phải là Nam Vô Cương hay không mà chẳng lẽ hắn không nói cho ngươi?""Ta không biết Tam Đại, mặc dù ta là đồ đệ của ông ấy. . ."Lời nói này không có chút sơ hở!Ông là đồ đệ của Tam Đại, thế nhưng ông là do đại đệ tử thay sư thu đồ, khi ông nhập học thì Tam Đại đã chết, dĩ nhiên ông sẽ không quen vị này."Cũng phải."Lam Thiên hiểu rõ, "Được, ta tin là thật! Vậy ta hỏi lại ngươi, Huyền Cửu có phải Tô Vũ không?""Có thể là thế."Lam Thiên gật đầu, "Thế thì vẫn tính đúng, đừng tưởng rằng hắn mang bí danh ta liền không nhận ra hắn, ngươi mà nói không phải, ta sẽ đánh vỡ đầu ngươi!"Nói đến đây, Lam Thiên chợt mỉm cười: "Thôi, mặc kệ hắn có phải hay không đi, chuyện đó không quan trọng! Ta cũng mặc kệ chuyện Nguyên Thủy là thế nào, ta không quan tâm, hôm nay mạo hiểm tới tìm ngươi là muốn nói cho ngươi một bí mật lớn. . .""Nói!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận