Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 2821: Tiễn Quân Ngàn Dặm, Cuối Cùng Vẫn Phải Ly Biệt.

"Vừa rồi là ai vậy?""Võ Hoàng?"Lúc này, trong thời không trường hà, Vạn Thiên Thánh cũng hơi chấn động.Tô Vũ tỏ về khinh thường "Là lão! Một kê không có thiên phú lại không có học thức!Không hiểu cái gì là đạo, cái gì là truy cầu, cái gì là mộng tưởng, cái gì là tự mình suy nghĩ!""Lão còn mở Thiên Môn trước cả Văn vương! Kết quả lực lượng đại đạo chỉ mạnh hơn Hoang Thiên thú ngu dốt kia chút xíu, tính ra thì lão chỉ là hạng vũ phu man tử!"Vạn Thiên Thánh hiểu rõ: "Mở Thiên Môn mà kết quả lại bị phong ấn thì đúng là hơi yếu! Trong mắt của ta, mở Thiên Môn đều là người có thiên phú tuyệt đỉnh, nhìn thấu đại đạo, loại tồn tại này không đến mức như tứ cực Thiên vương thì đều là sỉ nhục!"Lam Thiên cũng cảm khái: "Đúng là có chút đáng tiếc, lúc trước ta tới Tinh Vũ phủ đệ, cảm giác vị này còn rất mạnh mẽ, bây giờ nhìn lại và so sánh với thiên tài cùng thời thì mới thấy lão quá yếu! Dù không đòi hỏi vượt qua Văn vương bọn họ, nhưng đã mở Thiên Môn rồi thì cũng không nên tụt lại quá nhiều chứ?"Ba người đồng thời lắc đầu, cùng nhau tỏ về xem thường: "Man tử, vũ phu!"Chẳng thèm ngó ngàng tới!Không có thiên phú, không biết cách sử dụng, thật sự là làm cho người ta bi ai.Ba người tiếp tục tiến lên, không nhắc thêm về Võ Hoàng nữa, nói đến lão làm øì, ngăn đường cũng đâu thành công, bị Tô Vũ đập bay ngay tức khắc rồi, nói nhiều chỉ khiến lãng phí sức lực.Bất quá nhờ lão mà Tô Vũ cũng đại khái có cái để so sánh.Đại đạo của Võ Hoàng hóa ra lại ở đây.Bút đạo, Nhân đạo đều ở phía trước, nói như vậy, đại đạo đúng là không phải càng sâu càng tốt, hoặc là nói bởi vì Võ Hoàng còn sống, cho nên đại đạo của lão sẽ nằm xa hơn một chút, Bút đạo không ai chưởng khống, cho nên đại đạo cũng sẽ bị chếch đi?Không thể hiểu rõ, thôi được rồi, tạm thời không cần quan tâm những chuyện này!Đáng tiếc vừa rồi không có trang sách Văn Minh Chí, bằng không thừa dịp Võ Hoàng bị nện thì có lẽ hắn có thể lén ném một tờ giấy vào. Mà thôi, Võ Hoàng còn sống, lão sẽ dễ đàng phát hiện.Không có gì phải tiếc nuối!Bây giờ Tô Vũ toàn thân bạc trắng.Áo trắng, tóc trắng, lông mày trắng.Thế nhưng, khuôn mặt hắn vẫn trẻ trung như trước, dung mạo cũng không hề thay đổi, thậm chí còn nhiều thêm ba phần tiêu sái tuấn dật.Thời Gian sách tiếp tục gợn sóng, ba người tiếp tục tiến lên.Thọ nguyên còn đang thiêu đốt, ngàn năm, vạn năm, hai vạn năm...Tô Vũ cảm giác mình có thể sống tới mười vạn năm!Lúc này mới được bao lâu đâu!Đốt, tiếp tục đốt!Phía sau, huyết lộ đã xuyên qua chư thiên.Lan tràn về hướng hư không vô tận!Trong thời không trường hà không phân rõ ngày tháng.Không biết đã qua bao lâu, Tô Vũ bỗng nhiên ngừng bước, sau lưng, khí tức của Vạn Thiên Thánh đã trở nên yếu ớt không tả nổi, phân thân của Lam Thiên lại phát nổ trên ngàn cái, Liệp Thiên bảng cũng đã triệt để mờ đi.Lam Thiên thất vọng mất mát, cười khổ bảo: "Lần này... trở về đi! Ta đã thấy mỹ cảnh mà chưa từng nhìn thấy! Đời này tuyệt không còn gì hối hận! Đa tạ hai vị đạo hữu đã tìm đạo vì ta!"Đạo hữu!Bạn đồng đạo.Thế giới này khó tìm nhất chính là bạn đồng đạo, ngươi và ta đồng đạo, đạo của ta chẳng còn cô độc.Ba người đồng hành nghìn vạn dặm, xuyên qua tuế nguyệt thời không.Vũ Hoàng hao tổn vài vạn năm thọ nguyên, Thánh vương bị thương đây rẫy vì y... Như thế đã đủ lắm rồi.Còn đi tiếp nữa thì hai người bọn họ đều không thể trở về mất!Tô Vũ cũng thấy cực kỳ hụt hãng, ta đã tận lực!Đáng tiếc đạo này không nhìn thấy phần cuối.Ta thật sự đã tận lực!Đến tận lúc này mà Lam Thiên vẫn không mở đạo thành công thì coi như y đã phế đi, ngàn vạn phân thân hao hết, vô số biển ý chí hóa thành huyết lộ, lan tràn tại thời không trường hà, dù y có sống sót trở về thì cũng chỉ là một phế nhân.Con đường này quá khó, khó như lên trời!Không thành thì chỉ có chết!Thân ảnh Vạn Thiên Thánh lung la lung lay, sắc mặt ưu thương, thất vọng rõ rệt.Chúng ta không nhìn thấy phần cuối của đại đạo."Phần cuối của đại đạo ở đâu?"Tô Vũ quát chói tai, tràn ngập sự không cam lòng!Chúng ta khai đạo nghìn vạn dặm, nào có con đường nào lại khó khăn như thết Con đường này... có ai có thể chứng đạo được không?Hai vị Hợp Đạo tuyệt thế sử dụng Thời Gian sách, Liệp Thiên bảng và hòn đá nhỏ để hộ đạo nghìn dặm cho một tôn Nhật Nguyệt, thế mà vẫn không nhìn thấy phần cuối, trong thiên địa này thật sự có người có khả năng mở ra đạo này sao?Chủ nhân quy tắc cũng không được!Bọn hắn cảm ngộ đại đạo còn chưa hẳn thâm hậu bằng ba người, không phải chỉ cần ngươi là chủ nhân quy tắc thì ngươi sẽ có thể hộ đạo.Ba người cực kỳ yêu nghiệt, cùng đi vạn đạo, kết quả lại không giúp được một người khai đạo!Không cam tâm!Lam Thiên cười như mếu, thúc giục bọn hoh: "Trở về đi! Ta đã thấy được con đường này, giờ có phải chết cũng được, với ta thì đã đủ rồi, ta không hối hận, lại càng không tiếc nuối, có điều là ta nợ hai vị, đa tạ!"Y không hối hận!Chỉ là y cảm thấy bi thương, đã không thể thấy phần cuối lại còn hao tổn không ít tuổi thọ của hai vị cường giả tuyệt thế. Tô Vũ đã trả giá cực lớn vì y, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục thất bại.Phía trước, mái tóc dài của Tô Vũ bay lên, hắn cực kỳ phẫn nộ, cực kỳ không cam lòng.Cuối cùng tất cả hóa thành một tiếng thở dài, hắn đi không nổi nữa!Nếu còn bước tiếp, hắn chắc chắn phải chết."Xin lỗi!"Tô Vũ nặng nề cất tiếng, không dám quay đầu, ta thề son sắt, lòng tin tràn đầy rằng sẽ mang các ngươi đi chứng đạo thành công, vậy mà giờ đây ba người cùng đi lại chỉ có thể trở về hai người.Lam Thiên cười đáp: "Ngươi nói với ta sao? Ngươi thật đúng là... khiến cho người ta không biết phải nói gì!""Đi đi thôi!"Y võ võ tay: "Ta sẽ tiếp tục đi thêm một đoạn nữa, ta còn ba đạo phân thân, dùng ba thân tiến lên để lãnh hội phong quang tươi đẹp! Chuyến này ta đã cảm ngộ rất nhiều, cảm tạ hai vị!"Tiễn quân ngàn dặm, cuối cùng vẫn phải ly biệt!Tùy hứng không được!Lòng Tô Vũ đắng chát, ta phải đi...Vạn Thiên Thánh cũng yên lặng nhìn Lam Thiên tiếp tục tiến lên, phân thân dân dần sụp đổ, trong mắt ông là sự thất lạc, là ngàn vạn bi thương.Bạn đồng đạo của ta lại thiếu đi một vị.Lúc đến rõ ràng là tràn đây lòng tin, nhưng đi đến thời khắc này, họ chỉ còn lại bi thương vô hạn.Thất tình lục dục, cuối cùng ta vẫn khó mà thoát khỏi.Không buôn không đau, đó là Thánh Nhân, ta không phải, ta là Vạn Thiên Thánh, ta không phải Thánh Nhân."Chỉ nguyện ngươi có kiếp sau, ta sẽ tiếp tục dẫn ngươi.. "Vạn Thiên Thánh thì thào, dẫn ngươi đi lên con đường này, ta lại đến tiễn ngươi, ta tin tưởng ngươi sẽ có thể lãnh hội phong quang càng tươi đẹp hơn!"Đời này quyết không hối hận!"Phía trước, thêm một phân thân sụp đổ, phân thân thứ hai của Lam Thiên hiển hiện, gương mặt tươi cười, đưa lưng về phía Tô Vũ: "Trở về đi, đợi khi thiên hoang địa biến, đừng quên ở sâu trong thời không trường hà còn có một vị đạo hữu của các ngươi!"Tô Vũ nhìn y bước từng bước một vượt qua chính mình, tiếp tục tiến lên, rất nhanh phân thân thứ hai đã nổ tung ngay trước mặt hắn, lòng hắn không khỏi dâng lên bi ai.Mẹ nó!Vì sao lại không thể?Vì sao không mở được đạo này?Chẳng lẽ nhất định phải mở ra tại phần cuối của trường hà?Điều đó là không có khả năng!Nhân Hoàng có lẽ đang ở ngay tại phần cuối kia, làm sao hắn có thể mang theo Lam Thiên đi tới phần cuối được?"Đây là tuyệt lộ, không ai có thể mở đạo.. "Tô Vũ thất thản, mất mát.Hắn ngây người nhìn về phía trước, mơ hồ có thể thấy một đầu đại đạo khá lớn, có lẽ là đại đạo của cường giả tuyệt thế, đáng tiếc là lúc này Tô Vũ hoàn toàn không có hứng thú.Hắn cứ như vậy đứng nhìn, yên lặng mà nhìn, trơ mắt nhìn phân thân thứ hai của Lam Thiên nổ tung rồi lại lập tức hiển hiện phân thân thứ ba. Chỉ chốc lát nữa thôi, ngay khi phân thân cuối cùng này sụp đổ thì thế gian sẽ chẳng còn Lam Thiên nữa.Tử khí lan ra từ trên người Lam Thiên.Y sắp chết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận