Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 2082: Hố Trời

Mà lúc này ở tầng một.Tô Vũ đã thối luyện xong tai phải, vẻ mặt hắn cực kỳ thổn thức, không còn ai hết!Hắn phát hiện tầng một không còn bóng người nào!Văn Minh Chí của ta đói khát khó nhịn, phi hành một đoạn dài thế mà không thấy bất kỳ ai, thật là, đều chạy lên tầng hai cả rồi sao?Ngốc hay không thế?Ta sắp thăm dò xong tầng một rồi, thăm dò xong ta liền đi lên, tầng hai sẽ nguy hiểm biết bao!"Aii!"Tô Vũ thở dài một tiếng, "Đám gia hỏa ở tầng một quá ngu ngốc, trốn ở đây thì ta sẽ đi mau thôi, ta đâu rảnh để trở về giết người, các ngươi lại tụ tập hết lên tầng hai. . . đúng là thuận tiện cho ta!"Vậy thì cứ đuổi lên từng tầng một đi!. . .Gia hỏa tầng một đều bỏ chạy về hướng tầng hai.Tô Vũ không chút hoang mang, lại càng không lo lắng bảo vật đã bị người đoạt.Thứ không lấy được thì kiểu gì bọn hắn cũng không lấy được.Ngàn năm, vạn năm, Tinh Vũ phủ đệ không phải lần đầu tiên mở ra, có vài bảo vật nếu là dễ dàng lấy đi như vậy thì vốn đã bị người đoạt được từ ngàn vạn năm trước, chẳng đợi tới bây giờ.Phần nhiều bảo vật trong này đều là thứ chờ đợi người hữu duyên, hoặc là chờ đợi người thông minh.Vả lại Tinh Vũ phủ đệ vốn thuộc về Nhân Hoàng, người rèn đúc phủ đệ cũng là Nhân tộc. Cho nên có nhiều thứ vốn là lưu cho Nhân tộc.Đây là đồ do các lão tổ tông lưu lại, then chốt nhìn xem Nhân tộc có thể cầm tới hay không, ngoại tộc thì đừng nghĩ tới chuyện lấy đi.. . .Hố trời.Đó là một cái hố nằm nghiêng hết sức to lớn, kỳ thật trước đó nhìn không rõ ràng, nhưng theo Nhân Diện giới chấn động, giờ phút này nhìn lại thì hố trời liền nổi bật rõ rệt.Cái sườn dốc kia chính là đầu lưỡi.Cái động khổng lồ kia chính là cái miệng đang há mở.Vách núi bốn phía là bờ môi.Bên dưới vách núi có từng cái bình đài nằm ngay ngắn, đó là răng.Trước đó có thể là vì tro bụi cùng những vật khác che lấp, thế nên thoạt nhìn không dễ phân biệt ràng mạch từng cái như vậy, chỉ có thể nhìn ra nó là một cái hắc động cực khủng, giống như vĩnh viễn cũng không có điểm dừng. Bây giờ xem lại, dù là Hạ Hổ Vưu thì liếc mắt cũng nhìn ra đây là hình dạng đang há miệng.Một cái miệng rất lớn.Mấy người huyền không, Hạ Hổ Vưu nhìn thoáng qua, bất giác thấy lạnh gáy, "Làm ta rùng cả mình. Tô Vũ, này không phải là người sống đúng không? Nào có ai lại có cái miệng lớn như vậy!"Hoàng Cửu đứng bên cạnh liền lên tiếng: "Đừng huyền không ở ngay phía trên hố trời, rất nguy hiểm, có đôi khi từ bên trong sẽ có một cỗ khí lưu cường đại phóng ra, nhỡ chúng ta bị cuốn vào thì chắc chắn sẽ bỏ mạng!""Bị ăn thịt sao?"Hạ Hổ Vưu hoảng sợ, "Tinh Vũ phủ đệ thật tà môn! Cái hắc động này thật sự là đầu người à? Càng xem càng thấy giống, ngay từ đầu còn không có cảm giác, chẳng qua là cảm thấy có vài đặc điểm và vị trí tương tự với thân thể con người. Nhưng bây giờ càng xem lại càng thấy rất giống một khuôn mặt!"Trước kia mọi người đã biết nơi này gọi là Nhân Diện giới.Có điều biết thì biết, vừa mới tiến đến, dù ngươi có huyền không quan sát thì cũng không thấy có điểm gì quá mức tương tự.Chỉ là nói hơi giống mà thôi.Nhưng sau khi toàn bộ đất đá bị đánh bay xong, giờ phút này lại nhìn xuống cả Nhân Diện giới liền thấy thật đáng sợ!Tô Vũ nhận xét: "Đây rõ ràng là khuôn mặt còn gì. Đầu đã bị bẻ gãy. . ."Dứt lời, Tô Vũ liền tự phủ định, "Cũng không hẳn. Có lẽ là hình chữ L. Phần đầu đã bị mạnh mẽ bẻ cong lại, có lẽ các tầng phía trên sẽ là trọn vẹn phần thân thể con người cũng nên."Hình chữ L, đầu người bị uốn cong, cho nên mới xuất hiện tình trạng gương mặt trải dài ra, hướng lên trên trời.Khả năng này có tồn tại không?Tô Vũ thầm nghĩ, rất có thể.Nếu đúng như hắn suy đoán thì có lẽ tầng hai sẽ là phần cổ."Đừng nói nữa, ngươi nói vậy làm ta rùng hết cả mình.”Hạ Hổ Vưu hơi ngượng ngùng, nhưng thật sự là cứ nghĩ theo hướng Tô Vũ nói, cậu có hơi hoảng hốt.Càng xem lại càng thấy suy đoán của Tô Vũ rất hợp lý. Tinh Vũ phủ đệ có trọn vẹn chín tầng, toàn bộ không gian nơi đây có thể còn lớn hơn cả Nhân cảnh.Lớn như vậy mà chỉ là cơ thể của một người?Và bọn họ đều đang ở trong cơ thể của người nọ?Còn có, nghe nói đây là phủ đệ của Nhân Hoàng thượng cổ, là tổng bộ để vạn tộc nghị hội. Một khi là người chế tạo. . . Thế thì xem ra vị Nhân Hoàng này hết sức hung tàn, không ngờ y lại chế tạo phủ đệ ở ngay trong cơ thể con người.Điều này không phù hợp với ấn tượng xưa nay của Nhân tộc.Có không ít Nhân tộc cho rằng Nhân Hoàng thượng cổ nhất định là một vị nhân đạo chi quân, trên thực tế, ngẫm kỹ lại thì kẻ nhân từ thực sự làm sao có thể nhất thống vạn giới?Thống nhất vạn giới, không dựa vào sát lục là không thể nào.Tô Vũ nhìn xuống cái hố trời đen sì bên dưới, quả thật là làm cho người ta phải sợ hãi."Nếu ta đoán không sai, vậy thì đầu đã bị uốn cong, ta đây theo đường miệng đi vào, thật ra là có khả năng thông qua yết hầu tiến vào tầng hai hoặc là tầng cao hơn?"Tô Vũ thầm nghĩ, thôi được rồi, cái này để nói sau.Rất nhanh hắn liền hạ xuống vách núi, đứng ở bên trên bình đài, bên cạnh chính là cái hố trời tối đen như mực.Bình đài này có lẽ là hàm răng.Tô Vũ đang tự hỏi, hàm răng của đối phương có lẽ còn lợi hại hơn so với vật gánh chịu, đúng không?Lông mũi còn có thể biến thành vật gánh chịu.Một trong những bộ phận kiên cố nhất trong cơ thể con người có thể kể đến là hàm răng. Có đôi khi bị đẩy vào đường cùng, răng cũng chính là vũ khí lợi hại ngoài sức tưởng tượng.Dù hàm răng của Tô Vũ chưa từng trải qua bất kỳ thối luyện nào, nhưng hắn có thể thừa sức một ngụm cắn chết một tên Lăng Vân Sơn Hải tầm thường đều được.Huống chi lão Chu còn là tuyệt thế cường giả!Tô Vũ hạ xuống đất, một cước dẫm lên trên hàm răng, không có gì thay đổi, không dẫn tới mảy may gợn sóng, chỉ có một ít bụi đất tung bay.Đám người Hạ Hổ Vưu cũng dồn dập hạ xuống, nhìn về phía hàm răng to lớn không tưởng tượng nổi này.Hoàng Đằng ngồi xuống dùng sức đánh lên đó một quyền, nguyên khí thẩm thấu, cảm ứng một phen, không nhịn được mà cảm khái: "Cực kỳ kiên cố! Rút được thứ này ra thì chúng ta sẽ có một thứ bảo bối hết sức cường đại!"Tô Vũ phì cười, "Đừng nghĩ nhiều, rút ra? Rút cái rắm! Rút sợi lông thôi mà còn gian nan như vậy, huống chi là nhổ răng đối phương. Có ý tưởng này thì không bằng ngươi đi tìm xem da đầu người ta ở đâu, có lẽ phía trên vẫn còn vô số lông tóc. Rút một sợi thì chính là một vật gánh chịu, trên đó có tới mấy chục vạn vật gánh chịu đang chờ các ngươi đấy!"". . ."Lời này vừa nói ra, mấy người sửng sốt một thoáng, Hạ Hổ Vưu bất giác nuốt một ngụm nước bọt, "Ngươi. . . Ngươi nói nghiêm túc à?"Tô Vũ dò xét bốn phía một lượt, cũng không quay đầu lại mà nói: "Có cái gì không nghiêm túc? Dĩ nhiên, chưa hẳn toàn bộ lông tóc đều có thể biến thành vật gánh chịu. Bất quá có nhiều tóc như vậy, việc xuất hiện mấy chục, thậm chí là mấy trăm cọng có thể so với vật gánh chịu là chuyện bình thường. Có điều hình như chưa có ai từng thấy qua cả một ‘rừng cây lớn’ vờn quanh bảo địa phải không?"Tóc chắc chắn là thứ rất dài, dễ khiến người ta chú ý.Mấu chốt là không có ai từng thấy qua cảnh tượng như vậy ở đâu.Hoặc là nói, vị này không hề có da đầu?Tô Vũ suy nghĩ một chút, được rồi, quay đầu tìm xem xem, tìm không thấy coi như xong.Hắn bay về phía vị trí lông mày, sau đó lại bay về phía cái trán, cái trán lại hướng tới chính là da đầu, đáng tiếc, Tô Vũ không nhìn thấy da đầu, đến cái trán bên kia đã là cuối giới vực.Rất nhanh, Tô Vũ liền hướng về phía bên trong hố trời bay đi, mấy người khác cũng dồn dập bắt kịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận