Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1840: Tránh Chiến Là Tội, Bàng Quan Là Tội, Đoạt Quyền Là Tội!

Một lát sau, Vạn Thiên Thánh huyền phù trên bầu trời Nam Nguyên.Lúc này, bên phía thông đạo còn đang đại chiến, nhưng nơi đây có rất nhiều Thiên Nguyên khí, Nhật Nguyệt Huyền Hoàng đàm bị đánh tan, mọi người rút lui vội vàng, không ai đi nhặt nhạnh những thứ này.Mà hiện tại trong di tích đang có người.Có không ít người!Những người nọ đang nhặt đồ, lật tung di tích, tìm tòi công pháp Tô Vũ và Vạn Thiên Thánh lưu lại.Di tích Nam Nguyên đủ để coi là thật.Nó có không ít thứ tốt.Có cả Địa Binh được Vạn Thiên Thánh dùng thời gian trường hà cọ rửa, đủ để lấy giả đánh tráo.Tô Vũ bỏ ra vốn gốc, Vạn Thiên Thánh cũng tiêu hao tích tụ nhiều năm.Để làm giả cái di tích nơi đây, Tô Vũ đã bỏ vào hơn phân nửa số bảo vật lừa được ở chư thiên vạn giới, tuy đa số đã bị thu hồi, nhưng Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch và Thiên Nguyên khí thì Tô Vũ không có cơ hội lấy lại.Nói tóm lại, lỗ lã không lớn.Còn có thêm vật gánh chịu, tính ra lời không ít.Nhưng đó là thành quả mà Tô Vũ dùng mạng kiếm được.Vạn Thiên Thánh nhìn lướt qua rồi mệt mỏi nhắm mắt, trong lòng thầm thở dài, 19 vị Nhật Nguyệt cảnh!19 vị!Những người này và cả một ít thiên tài đều đang lục tung di tích, tra tìm bảo vật, nhưng... Đại chiến vẫn chưa kết thúc!Từ lúc bắt đầu, bọn họ chưa từng ra tay.Bọn họ nhìn tướng sĩ Đại Hạ phủ liều mạng chiến đấu với vạn tộc, bọn họ cũng chưa từng ra tay.Bọn họ nhìn cường giả các đại phủ lần lượt lao lên cứu viện rồi lại lần lượt ngã xuống, bọn họ cũng chưa từng ra tay.19 vị Nhật Nguyệt!Vạn Thiên Thánh tựa khóc tựa cười, 50 năm qua, không có bao nhiêu Nhật Nguyệt ra đời ở Nhân cảnh, đây là đang nói đến Văn Minh sư, còn Chiến Giả thì có không ít.Nhưng 19 vị, số lượng có thể so với Nhật Nguyệt của một đại phủ!Nếu những người này mà ra tay thì muốn ngăn cản một vị chuẩn vô địch cũng không có vấn đề gì.Thậm chí có là Nhật Nguyệt sơ trung kỳ thì cũng không thành vấn đề.Huống chi... Còn có một vài Nhật Nguyệt hậu kỳ ở đây.Một lực lượng cường đại như thế mà chỉ đứng yên quan chiến, thờ ơ nhìn vô số người ngã xuống, cuối cùng nhân lúc mọi người không để ý thì lại lao vào đây tìm tòi bảo vật trong di tích.Tiếng thở dài của Vạn Thiên Thánh vang vọng di tích.Mọi người kinh hãi, đồng loạt nhìn lên không trung.Vạn Thiên Thánh mỉm cười, cái di tích này là do Tô Vũ phá hủy một khối vật gánh chịu để chế tạo!Nó rất kiên cố!Không phải chuẩn vô địch thì khó có thể đánh vỡ, dù là chuẩn vô địch thì cũng chưa chắc đã làm được, cho nên dù lúc trước bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến của vô số người thì nó vẫn chưa hỏng, điều này cũng chứng minh di tích này rất giống thật.Làm giả không thể nào lợi hại như vậy được.Không ai nghĩ rằng Tô Vũ dám bỏ ra vật gánh chịu, thậm chí còn phá hủy nó để tạo nên thứ giả dối này, có lẽ Hạ gia cũng cảm thấy đây chính là di tích Tô Vũ phát hiện kia.Trừ Vạn Thiên Thánh và Tô Vũ, dù những người khác suy đoán ra sao thì cũng không thể đoán được đây là thứ do hai người tự làm ra.“Vạn phủ trưởng...”Có người cảnh giác nhìn Vạn Thiên Thánh, đoạn bảo: “Vạn phủ trưởng đã về rồi à? Di tích... Chúng ta thấy không có ai nên đến xem có thứ gì cần thu hồi hay không, tránh để kẻ khác thừa cơ cướp đi.”Vạn Thiên Thánh bật cười, nói: “Vậy sao? Nhưng di tích này là của Tô Vũ, tất cả mọi thứ đều là của hắn! Giao đồ ra đây, ta chuyển giao lại cho Tô Vũ...”Có người cười gượng, “Vạn phủ trưởng, không phải Tô Vũ mang vật gánh chịu và Văn Mộ bia đi rồi sao? À, Văn Mộ bia đã bị Không Không cướp đi rồi, nhưng ở đây cũng chẳng còn gì mấy, chỉ có vài thứ vô dụng mà thôi...”“Ai nói đồ ở đây là của Tô Vũ?”Có người không cho là đúng: “Di tích này không viết tên Tô Vũ.”Tô Vũ?Viết tên hắn?Nực cười!Vạn Thiên Thánh mỉm cười, đột ngột xuất hiện ở lối vào di tích, mở miệng: “Đồ là của Tô Vũ, cũng viết tên của hắn... Các ngươi xem, trong di tích kia có tên hắn kìa...”Bởi vì đây là di tích của Tô Vũ!Không đúng cũng thành đúng!Di tích mà mọi người hoài nghi đã xuất hiện, chính là nơi này.Mà đây cũng là nhận thức chung của mọi người.Trừ cái này ra, Tô Vũ không còn di tích nào khác!Cũng tốt, sau này sẽ không còn ai nhớ thương di tích của hắn nữa.Có người thật sự nhìn thấy tên Tô Vũ nhưng vẫn không cho là đúng, có tên hắn thì làm sao?Có cường giả Nhật Nguyệt hậu kỳ cười nói: “Vạn phủ trưởng, ngươi bị thương không nhẹ, lần này ngươi đã lập công lớn cho Nhân tộc, ngươi nên trở về nghỉ ngơi chữa thương đi...”“Lập công lớn cho Nhân tộc?”Vạn Thiên Thánh thở hắt ra, “Không, ta không lập công vì Nhân tộc, ta cũng không muốn làm vậy, ta giết Phần Hải, giết Minh Hà vương không phải vì Nhân tộc, ta chỉ muốn... Báo thù!”Trên người ông hiện lên hắc khí mơ hồ.Ông từng khuyên Tô Vũ đừng nhập ma, Nhân cảnh không tệ hại đến mức ấy, đừng giết chóc lung tung, đừng một lòng đắm chìm trong oán hận.Ông khuyên Tô Vũ nhưng lại chưa từng khuyên chính mình.Ông quay đầu nhìn thoáng qua nơi xa, đại chiến bên kia đã tới thời khắc mấu chốt, mấy vị vô địch đã đi qua thông đạo...Vạn Thiên Thánh bật cười!Vô địch đi rồi!Đại Hán vương cũng đi rồi!Ông nghiêng đầu nhìn về phía mọi người trong di tích, khẽ thở dài, “Chư vị, Vạn Thiên Thánh ta quá tàn nhẫn, quá độc ác, muốn trách thì cứ trách ta đi!”Sắc mặt đám người đó khẽ biến, có ý gì?Trong đám người, Nguyên Khánh Đông là kẻ duy nhất có thể đoán được chuyện gì sắp xảy ra, kỳ thật gã đã muốn sớm rời đi, nhưng mọi người đều không đi, một mình gã thì không dám, giờ phút này, gã không nhịn được, hoảng sợ cầu xin: “Phủ trưởng, khi ta ở Đại Hạ phủ đã gây ra nhiều chuyện, nhưng là do ban đầu niên thiếu vô tri, sau này đã trở nên cẩn trọng...”“Ừ.”Vạn Thiên Thánh gật đầu, cười khẽ, “Cái niên thiếu vô tri của ngươi... Suýt nữa đã hại chết Phong Kỳ.”Sắc mặt Nguyên Khánh Đông đại biến!“Phủ trưởng, đừng, ngươi...”Oanh!Di tích chấn động, một thần văn của Vạn Thiên Thánh hóa thành kiếm, quét ngang tứ phương, phụt, một Nhật Nguyệt bị chém.Đám người lập tức hỗn loạn!“Vạn Thiên Thánh, ngươi điên rồi, chúng ta là hậu duệ vô địch, Vạn Thiên Thánh, ngươi muốn làm gì?”Có người kinh hãi!Nhật Nguyệt rơi xuống.Một Nhật Nguyệt đã bị giết!Ngay sau đó, một kẻ khác lại bị chém chết, Vạn Thiên Thánh lẩm bẩm: “Ta đang dọn dẹp tội ác, tránh chiến là tội, bàng quan là tội, đoạt quyền là tội, mà ta... Cũng có tội!”Phụt!Lại thêm một Nhật Nguyệt bị chém, những người khác sợ hãi, đồng loạt xông lên tấn công ông, có điều dù Vạn Thiên Thánh đã bị thương rất nặng nhưng ông chính là người có thể giết vô địch.Những người này sao có thể địch nổi ông?Chuẩn vô địch bình thường mà đối đầu với ông hiện tại thì kết cục cũng là cửu tử nhất sinh!Vạn Thiên Thánh mặc bạch y, giờ phút này, nó dần thấm máu những người ở đây, giống như từng đóa hoa huyết sắc đang nở nộ trên y phục của ông.Phía sau lưng, có hai người bỗng xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận