Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 2310: Đánh Giá Sai Lòng Người

Các chủ Tây các bỗng nhiên cầm kiếm ngăn cản một chưởng của lâu chủ Nam lâu, đó là một chưởng đánh thẳng về hướng Tô Vũ!Các chủ Tây các vốn đang nhằm vào Vạn Thiên Thánh, giờ phút này lại không ra tay đối phó ông, mà là cầm kiếm đánh cho lâu chủ Nam lâu trở tay không kịp, Tô Vũ không bị quấy nhiễu, một quyền lao đi!Oanh!Đại trưởng lão bị đánh nát thân thể, lão khó hiểu, phẫn nộ: “Ngươi là phản đồ...”“Phản đồ ư?”Các chủ Tây các nhẹ giọng nói: “Không phải ta, Giám Thiên Hầu làm phản! Liệp Thiên các là của Văn vương, Văn vương là Nhân tộc... Kẻ làm phản là ai, chẳng lẽ chư vị thật sự không hiểu sao?”Trong tay lâu chủ Nam lâu cũng xuất hiện một thanh kiếm, nhìn về phía hắn ta, trầm giọng nói: “Tây các, ngươi đừng quên, đây là mười vạn năm sau thượng cổ!”Các chủ Tây các nhẹ giọng nói: “Không quên, nhưng mười vạn năm thì đây vẫn là lãnh địa Nhân tộc!”Hai vị tuyệt thế cường giả lập tức lao vào chém giết, trường kiếm cắt hư không, xé ra từng khe rách không gian!Tô Vũ cùng Vạn Thiên Thánh đều ngoài ý muốn, bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu trọng thương để đánh chết đại trưởng lão!Tô Vũ đã tính toán kĩ rồi, khi hắn trọng thương, hắn lập tức mở ra thông đạo Tử Linh... Kết quả Liệp Thiên các lại nội chiến ư?Lại?Đúng vậy!Lại xuất hiện thêm Nhân tộc!Tô Vũ hết chỗ nói rồi, rốt cuộc là còn bao nhiêu người nữa.Các chủ Tây các, bộ trưởng tam bộ Thiên, Huyền, Hoàng, rốt cuộc Giám Thiên Hầu nghĩ thế nào?Chẳng lẽ y cảm thấy Nhân tộc đã bị y tẩy não rồi ư? Đến mức ở thời khắc mấu chốt đều không cần chủng tộc nữa sao?Thân thể đại trưởng lão vỡ nát, một thời không trường hà miễn cưỡng khôi phục, sau đó một bóng người hiện lên.Tô Vũ vừa định ra tay, mấy vị cường giả khác ra tay!Trừ bọn họ thì còn lâu chủ Bắc lâu, bộ trưởng Địa bộ Huyền bộ, ba cường giả ngưng trọng quát: “Bên ngoài, cùng nhau chiến!”Đáng chết!Các chủ Tây các làm phản!Trong hư không, hai người đang đánh vô cùng kịch liệt.. . .Trong Liệp Thiên các.Dường như thư sinh không cảm thấy ngoài ý muốn, y chỉ thở dài một tiếng.Quả nhiên... Sinh tử, chủng tộc, tín ngưỡng... Có vài thời điểm cũng rất khó thay đổi.Dù sao Liệp Thiên các cũng là cơ cấu cấp dưới của Văn vương.Một vài đồ cổ đều biết, Nhân tộc cũng thích trà trộn vào, y không quá để ý, hoặc là nói, để ý cũng không có biện pháp, Nhân tộc vẫn làm không biết mệt, hết đời này đến đời khác, hết lần triều tịch này đến lần triều tịch khác, bọn họ đều muốn chui vào đây.Sáu lần triều tịch chi biến trước, y không dám đánh chết Nhân tộc.Cuối cùng vẫn thu bọn họ.Y biết bộ trưởng Thiên bộ, các chủ Tây các là Nhân tộc, nhưng đều là Nhân tộc sống sót từ trước triều tịch lần thứ sáu!Kết quả... Các chủ Tây các vẫn làm phản!Phản bội y!Chung quy y vẫn không được lòng người bằng Văn vương.Y cũng không kinh ngạc!Ra lệnh cho mấy người này cũng là một lần khảo nghiệm, chỉ có thể nói rằng, cuối cùng y vẫn đánh giá cao chính mình, xem nhẹ lý niệm chủng tộc của Nhân tộc.Giờ khắc này, y bước ra khỏi đại điện.Trong tay hiện lên một tờ kim sách.Nên ra tay rồi!Nên rửa sạch Liệp Thiên các, Nhân tộc lẫn vào quá nhiều.Nếu đã có lựa chọn... Có một số việc, hắn cũng phải quyết định.. . .Giờ khắc này.Trong Hồng Mông cổ thành, lão Quy hóa thân tượng đá hơi vặn vẹo thân mình.Sau đó lão Quy hóa thành hình người nổi lên trong biển.Lão nhìn cổ thành, lại nhìn Tô Vũ, ngẫm nghĩ, rồi ông cười một tiếng.Ngươi có thể ư?Đúng không?!Ta cảm thấy ngươi có thể!Gánh vác tử khí cổ thành không phải là vấn đề với ngươi, tuy rằng tử khí bên ta có chút nồng đậm.Nhưng ta phải rút cổ thành đi!Rút đi thì mới có thể đánh Giám Thiên Hầu, không thì y có Giám Thiên Thư, ta khó đối phó nổi.Lão Quy nghĩ vậy, Hồng Mông cổ thành hóa thành một kiện trường bào kim sắc.Đúng vậy, đây không phải binh khí mang tính công kích.Mà là một vật phẩm phòng ngự!Tại thời đại thượng cổ, Hồng Mông Quy được xưng là có lực phòng ngự tương đương Thực Thiết cổ tộc sau khi 72 đúc, Thực Thiết cổ tộc không đạt tới 72 đúc thì còn không bằng Hồng Mông Quy.Mà trường bào cường hãn với 144 đạo kim văn này chính là vật phẩm phòng ngự!Giờ phút này, lão Quy mỉm cười.Chiến lực của ta chỉ thường thôi, nhưng Giám Thiên Hầu ngươi có thể đánh vỡ phòng ngự của ta không?!Hư không bị xé rách, lão Quy bước vào.Cùng lúc đó, bước chân Giám Thiên Hầu ngưng lại, một lát sau, y ra khỏi đại điện, nhìn về phía thanh niên tuấn tú trong không trung, nhẹ giọng nói: “Hồng Mông huynh vẫn muốn ngăn cản ta?”lão Quy khẽ cười: “Hầu gia nói đùa! Nhưng nếu hầu gia muốn ra tay thì vẫn nên hỏi ta một chút, bởi dù sao hắn cũng là chủ nhân thánh thành.”“Trấn Linh tướng quân, ta nghe nói Cung vương muốn phong ngươi làm Trấn Linh Hầu, vì sao lại cự tuyệt?”Lão Quy cười: “Đó chỉ là lời đồn thổi trên phố mà thôi, không phải sự thật! Đương nhiên cũng có vài phần chân thật, nhưng Cung vương nói nếu phong hầu cho ta, ta sẽ phải tọa trấn thông đạo tầng 7, sau khi suy xét, ta lựa chọn từ chối, tọa trấn ở đó rất khó!”Giám Thiên Hầu đã hiểu, khẽ cười nói: “Thì ra là thế!”“Đạo huynh, mời!”“Mời!”Hai người lễ tiết chu toàn, cười với nhau, sau đó xé rách không gian, đi hướng vô tận hư không, bọn họ không lao vào giao chiến, nhưng khi hai người bọn họ bước vào, toàn bộ hư không biến mất, trong vô tận hư không hóa thành lưu quang.Hai người tiếp tục bước đi, mỗi bước dường như đang về tới quá khứ, đi tới tương lai, phía sau không ngừng có thi thể rơi xuống!Giám Thiên Hầu nhiều hơn, lão Quy ít hơn.Nhưng đến khi Giám Thiên Hầu lấy ra kim sách, lão Quy đối phó với y khó khăn hơn, lão thở dài: “Ngươi dùng đồ của Văn vương đối phó Nhân tộc, đối phó ta, thích hợp ư?”“Ta không có lựa chọn nào khác!”“Cũng đúng, ngươi không còn đường lui, một kiện binh khí mà thôi, sao cứ phải luyện hóa làm gì? Nhưng luyện hóa thì sao, có lẽ Văn vương sẽ không so đo với ngươi, huống chi có lẽ ngài ấy đã chết, mà Tô Vũ sẽ đối nghịch với ngươi chỉ vì chuyện này ư?”“Ta không dám đánh cuộc, cũng không muốn giao tánh mạng cho người khác, Hồng Mông huynh xin hãy hiểu cho ta!”“Ta hiểu, nhưng thứ không phải của ngươi, ngươi đấu với ta sẽ kém hơn một chút, tuy ta không thiện chiến, nhưng chưa chắc ngươi đã am hiểu...”Bọn họ giống như đang nói chuyện phiếm, nhưng bên cạnh thi thể chất chồng càng lúc càng cao!Vô số lão Quy chết đi, vô số Giám Thiên Hầu ngã xuống, bọn họ bước một bước liền có thi thể rơi xuống, không phải của lão Quy thì là của Giám Thiên Hầu, một lát sau, Giám Thiên Hầu kêu lên một tiếng, khóe miệng ứa máu, nhìn về phía lão Quy, chua xót nói: “Ta... Quả thật ngươi có lực lượng phong hầu, Hồng Mông đạo huynh đúng là thâm tàng bất lộ!”“Bình thường thôi!”lão Quy khẽ cười: “Chủ yếu là Giám Thiên Thư không phải của ngươi, ngươi phải hao phí quá nhiều tinh lực, ngươi còn không bằng ta, Giám Thiên Hầu, từ bỏ đi!”“Sao có thể chứ?”Hai người cười nói, thi thể vẫn rơi không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận