Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1785: Tùy Tiện “Ăn” Luôn Một Vị Vĩnh Hằng?

Cùng lúc đó.Một tượng đá du đãng trên chiến trường Chư Thiên.Không đi qua chỗ Đông Liệt cốc, cũng không đi tới thông đạo đại bản doanh Nhân tộc.Vòng đi vòng lại, hiện giờ Tinh Hồng có chút tò mò với thế giới, đôi khi y sẽ dừng lại một lúc, hồi tưởng một vài ký ức, giống như thật sự đang du sơn ngoạn thủy.Y sẽ không đến Đông Liệt cốc.Y cảm giác được nguy hiểm ở bên kia.Quá nhiều vô địch tụ tập ở đó.Cường giả Nhân tộc muốn chứng đạo, vô địch Nhân tộc gần như đều có mặt, vô địch vạn tộc cũng hội tụ, lần này có lẽ là lần có nhiều người chứng đạo nhất từ trước tới nay.Không chỉ Nhân tộc, trong vạn tộc cũng có người muốn mượn cơ hội chứng đạo.Một ít giới chủ tiểu giới cũng muốn nhân cơ hội này để giảm bớt nguy cơ cho mình, có lẽ thời khắc này sẽ thay đổi toàn bộ thế cục vạn giới, Hạ Long Võ chứng đạo là một cơ hội, mở ra cơ hội của tất cả kẻ khác.Tượng đá lười quan tâm, các ngươi muốn đánh thì cứ đánh đi.Ta chỉ muốn mang Tô Vũ đi thôi.Hiện tại tên kia đang điên cuồng hấp thu tử khí, chuyện này không ổn chút nào, lỡ đâu hấp thu quá nhiều dẫn tới mở ra Thông đạo Tử Linh ở Nhân cảnh thì làm sao bây giờ?Đó còn là thành chủ của y!Chẳng lẽ y phải gánh tội thay?Đã lâu rồi y không đến Nhân cảnh, quá lâu rồi!Xa xăm đến mức ký ức đã sắp nhòa đi hết.Còn vấn đề tìm Tô Vũ thì không khó, tên kia là thành chủ, hắn đến đâu y cũng đều tìm được.Tiền đề là tìm nơi an toàn để tiến vào Nhân cảnh cái đã.Mấy thông đạo lộ liễu kia không thể đi được, y sợ bị kẻ khác nhìn thấy.“Thông đạo Nhân cảnh...”Tượng đá lòng vòng một hồi, dọc theo ký ức đi quanh chiến khu phía Đông rất lâu, sau đó y xuất hiện trên một ngọn núi lớn, vừa đến nơi, Tinh Hồng lẩm bẩm: “Thiên Vương Lĩnh là chỗ này sao?”Nơi này đã thay đổi, y không xác định được đây có phải Thiên Vương Lĩnh năm xưa hay không, năm xưa, nguyên khí nơi này thực nồng đậm, cực kì nồng đậm.Hơn nữa, năm xưa bên đây còn có tiểu đạo để đi thông Nhân cảnh.Không biết bây giờ còn không.Tiểu đạo này còn có chút lai lịch, nghĩ vậy, Tinh Hồng nhìn khắp nơi, thanh âm chấn động, vang lên với tần số đặc biệt: “Phệ Thần Bán Hoàng có ở đó không?”Đúng, có vẻ Phệ Thần giới ở gần đây.Cụ thể là ở đâu thì y không biết.Nhưng tiểu đạo đi thông Nhân cảnh ở Thiên Vương Lĩnh này thì có liên quan đến Phệ Thần Bán Hoàng, nhưng quan trọng là vị này phải là Bán Hoàng năm xưa.Nghe nói tiểu đạo là do Phệ Thần Bán Hoàng cùng lão bằng hữu trộm sáng lập, nguyên nhân rất đơn giản, hai tên sợ phiền toái, không muốn lần nào cũng đi đường vòng, cho nên lén lút tạo ra một lối đi riêng.Người biết không nhiều lắm, nhưng sau đó vẫn có người phát hiện, nghe nói vì việc này mà vị kia còn bị phê bình một trận.Trong đầu y, một vài ký ức đã sắp quên chậm rãi hiển hiện dần.Đúng lúc đó.Trong Phệ Thần cổ giới.Trên một cây Thiên Nguyên quả vô cùng vĩ đại, Cục lông lớn khó khăn mở hé mắt, bên tai vang lên thanh âm: “Phệ Thần Bán Hoàng có ở đó không?”Cục lông lớn mở mắt, ngáp một cái, lâm vào trầm tư.Ta đang nằm mơ sao?Gần đây ta cứ luôn nằm mơ.Đang trầm tư, thanh âm vừa nãy lại vang lên.“Phệ Thần Bán Hoàng có ở đó không?”Cục lông lớn lắc lắc đầu, tỉnh táo hơn một chút, nó nhìn lên bầu trời, nhìn thấu hư không.Nhìn thấy một bức tượng!Hơi quen mắt!Cục lông lớn nhìn một hồi, cuối cùng quyết định bay lên không trung.Một lát sau, no đã ra khỏi biên giới.Không, nói chính xác là đã lướt qua biên giới.Tinh Hồng hô vài tiếng, không thấy ai đáp lại, y còn đang định tự tìm thông đạo, bỗng nhiên trong lòng cả kinh, nghiêng đầu nhìn thì lập tức thấy hai con mắt to đối diện y!Bốn mắt nhìn nhau!Tinh Hồng nhanh chóng lui về phía sau, đến khi thấy rõ diện mạo đối phương thì lúc này y mới nhẹ nhàng thở ra, “Bái kiến Bán Hoàng!”Kỳ thật y nhìn mãi vẫn không biết có phải vị năm xưa hay không.Trông cũng lông xù na ná nhau!Không phải cùng tộc, thực lực lại mạnh hơn, nên y khó mà phân biệt ra.“Ngươi là cục đá số mấy?”Cục lông lớn nghi hoặc, nó cũng không nhận ra được, cục đá nào trông cũng giống nhau, rốt cuộc đây là cục số mấy?“...Tinh Hồng!”“À à.”Cục lông lớn nhìn y, ngáp một cái rồi chậm rãi hỏi: “Gọi ta làm gì?”“Bán Hoàng đại nhân, ở đây có thông đạo đi Nhân cảnh không?”“Có!”“Vậy...”Y còn chưa nói xong, Cục lông lớn như nghĩ tới cái gì đó, lẩm bẩm: “Có phải ta từng gặp ngươi rồi không?”“...”Tinh Hồng hết chỗ nói, “Trước đó không lâu, Bán Hoàng đại nhân có hồi tưởng thời gian gặp ta một lần!”“Ồ! Không phải mơ à?”Cục lông lớn lắc lắc đầu, “Ta còn cho rằng mình nằm mơ, chẳng trách chỉ mơ thấy toàn đá là đá.”Cạn lời!Cục lông lớn nhìn y, “Sao ngươi lại ra ngoài?”“Đến Nhân cảnh xử lý chút việc.”Y giải thích: “Chính là vị Nhân tộc mà hậu duệ của Bán Hoàng đại nhân đi theo, hiện tại hắn là thành chủ thành ta, tử khí trên người hắn quá nồng đậm, ta lo rằng hắn sẽ mở ra thông đạo Tử Linh ở Nhân cảnh, vậy thì rất phiền toái!”“Ờ ờ.”Cục lông lớn có chút bệnh phản ứng chậm tuổi già, nghe xong đáp vài tiếng, một hồi lâu sau nó mới cất tiếng: “Hắn biến thành Hoạt Tử nhân rồi à?”“Đúng vậy.”Cục lông lớn ngẫm nghĩ, lẩm bẩm: “Tử Linh... Ai thay đổi hắn?”“Tinh Nguyệt.”“Tinh Nguyệt là ai?”Cục lông lớn nghi hoặc, nó không quen.“Lần trước Bán Hoàng đại nhân cũng từng gặp, ở thời điểm ngài hồi tưởng thời gian, nàng ta cũng ở đó.”“Ồ, là vị Tử Linh quân chủ kia ấy hả...”Cục lông lớn còn nhớ loáng thoáng, nó lắc lư thân mình, không nói gì thêm, sau một lúc lâu mới cất tiếng: “Vậy ngươi đi đi, Nhân cảnh... Nhân cảnh... Ngươi đừng đi lâu quá, không thì thông đạo Tử Linh sẽ mở ra, tử khí của ngươi đều chuyển cho tiểu tử Nhân tộc kia rồi sao?”“Đúng vậy.”Tinh Hồng gật đầu, Cục lông lớn ngẫm nghĩ rồi lại dặn dò: “Bảo hắn cũng đừng ở Nhân cảnh quá lâu, nếu mở ra thông đạo ở Nhân cảnh thì phiền lắm.”Nó ngáp một cái, “Bên kia làm sao vậy, nhiều Vĩnh Hằng đang ở đó làm gì?”“Đánh nhau!”Tinh Hồng trả lời ngắn gọn, y biết vị này đang nói đến chỗ nào, chính là Đông Liệt cốc bên kia.“À.”Đánh nhau sao?Thật nhàm chán!Một đám gia hỏa nhàm chán!Cục lông lớn lại ngáp một cái, “Ta đói bụng quá, có phải đã lâu rồi ta không ăn cơm không?”“Nhớ không lầm thì mấy trăm năm trước, đại nhân đã ăn một bữa thịnh soạn.”“Vậy à?”Cục lông lớn đã quên, nó có chút nghi hoặc, sau một lúc lâu, nó lẩm bẩm: “Có chắc không? Sao ta không nhớ, đã lâu rồi ta chưa ăn gì, đói chết mất... Ta đã ăn mấy trăm năm trước ư?”Kỳ quái, sao ta không nhớ rõ?Tinh Hồng cạn lời, trí nhớ của ngài thật là.“Đại nhân đã quên rồi, mấy trăm năm trước, một vị Vĩnh Hằng Nhân tộc giao chiến cùng một vị Thần tộc, đại nhân vừa lúc đi ngang nên đã ăn biển ý chí của vị Vĩnh Hằng Thần tộc kia.”“Đâu có.”Cục lông lớn lộ vẻ cổ quái, “Ta đâu thích ăn biển ý chí, ta chỉ thích ăn thần văn, chẳng lẽ là ma ma của tiểu gia hỏa nhà ta ăn à? Nàng ra ngoài rồi sao?”Cục lông lớn bỗng giơ móng vuốt xé rách không gian phía sau, nhìn Phệ Thần cổ giới một hồi, ngây người hồi lâu, cuối cùng ngáp dài một cái rồi nói: “Ờ, đúng rồi, nàng ra ngoài rồi, ta cũng không biết gì đâu!”“...”Tinh Hồng dại ra, không phải ngài?Mà là vợ ngài ra ngoài ăn?Ta... Má nó!Vợ ngài tùy tiện ăn liền ăn luôn một vị Vĩnh Hằng?Y lén nhìn vào Phệ Thần cổ giới, nhìn thấy cây Thiên Nguyên Quả vô cùng vĩ đại kia, thoáng chốc liền câm nín, thứ này vẫn còn à, ngài đã nằm trên đó bao nhiêu năm rồi, giờ mà chặt ra cũng có thể chế tạo Thần binh được luôn đấy.Y còn đang nhìn, Cục lông lớn bỗng xoay người nhìn y, không vui hỏi: “Ngươi dòm trộm nhà ta làm gì?”“...”Tinh Hồng không đáp, ta chỉ tùy tiện liếc mắt qua một cái thôi mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận