Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 3393: Bí Mật Nỗi Sợ Của Bách Chiến.

"Thừa dịp Nguyệt La và Lôi Bạo giữ chân hắn, chúng ta mau chóng rút lui!"Ngu quay đầu nhìn thoáng qua, hẳn là đủ thời gian, vấn đề có lẽ không lớn.Hai người kia dù sao cũng là chủ nhân quy tắc, đủ để kéo chân Tô Vũ chốc lát, nếu là ở bên ngoài thì Tô Vũ cũng không có cách nào dễ dàng đánh giết chủ nhân quy tắc, nhưng ở nơi đây hắn lại có thể trấn áp hai vị chủ nhân quy tắc này, suy yếu thực lực bọn hắn và làm bản thân mạnh lên, cứ thế chênh lệch giữa đôi bên sẽ bị kéo dài.Khi đó muốn giết hai người kia thì quá dễ dàng.Không chỉ như vậy, Ngu đâm ra một thương khiến cho hư không vỡ vụn: "Phải kéo dài lâu một chút, ngươi và ta tấn công thiên địa, tiêu hao thực lực của hắn, còn hơn là tử chiến với hắn vào lúc này!"Lựa chọn của Ngu đương nhiên là quyết định đúng đắn. Làm như vậy thì tất nhiên bọn họ có thể ra khỏi thiên địa của Tô Vũ, đến lúc đó, Tô Vũ muốn na di thiên địa cũng rất khó khăn, lần trước na di từ Hỗn Độn đến Nhân Sơn thì Tô Vũ cũng đã phải bỏ ra bảy ngày.Bây giờ nếu hắn muốn mang thiên địa đến nơi không có Hỗn Độn, tỉ như tiến vào vạn giới thì thiên địa của hắn chắc chắn sẽ bị bài xích.Khi đó, Tô Vũ không ra thì coi như thôi, song phương có thể đạt tới thế cân bằng.Nếu hắn ra ngoài, Ngu ắt có niềm tin đánh gục Tô Vũ.Bách Chiến trầm mặc.Mà ngay một khắc này, Nguyệt Khiếu bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, lão cũng tránh thoát khỏi Bách Chiến khiến cho Bách Chiến lại phải giật mình.Tóc Nguyệt Khiếu trắng xoá, thực lực của lão chỉ là Thiên Tôn, vào lúc này rồi thì cũng chẳng đáng kể gì.Nhưng lão vẫn rất dứt khoát đưa ra quyết định của mình, lão không quay đầu lại, cấp tốc bay về phía Nguyệt La.Bách Chiến duỗi tay muốn níu giữ, Nguyệt Khiếu đang trở về bỗng nhiên mở miệng cười nói: "A La, ca ca tới cứu muội đây!"Ca ca!Bên kia, Nguyệt La đang bay về phía Tô Vũ bỗng cảm thấy bước chân trì trệ, ả quay đầu nhìn lại, trong mắt bất chợt lộ ra về sâu bi: "Huynh... Trở về đi!""A Lai"Nguyệt Khiếu cười ha ha: "Là ca ca quá vô dụng nên mới khiến muội bị người ta bắt nạt, hôm nay huynh muội chúng ta hãy cùng chiến một trận, dù có chết thì ca ca cũng sẽ chắn trước mặt muội"Lão không chút chần chờ, vội vàng đuổi theo bọn họ.Nơi xa, sắc mặt Tô Vũ vẫn bình tĩnh, tiếp tục lao lên, thản nhiên nói: "Hay cho câu chuyện huynh muội tình thâm, hay cho những kê chịu chết thay chủ, khiến ta cũng phải cảm thấy hâm mộ các ngươi"Nhưng dù tình cảm của kẻ địch tốt đến mấy thì đó cũng là kẻ địch.Nếu ta chiến bại thì cũng chưa chắc đã tốt hơn chúng.€ó lẽ ta còn sẽ thảm hại hơn!Tô Vũ cấp tốc đè xuống cảm giác thương xót yếu ớt trong lòng kia.Nếu ta chiến bại rồi chết thì không chỉ mình ta mà là tất cả những người dung nhập thiên địa của ta đều sẽ chết.Thứ mà ta đang phải gánh vác còn nhiều hơn hết thảy.Bọn họ tín nhiệm ta, ta ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều lập tức dung đạo, nếu bởi vì một chút ý nghĩ nhân từ khiến ta từ bỏ giết địch thì đó chính là tự tàn nhẫn với chính mình, tàn nhẫn với những chiến hữu vẫn luôn kể vai sát cánh.Tô Vũ ép buộc bản thân tỉnh táo trở lại, tiếp tục bày ra vẻ lạnh lùng.Giống như lúc nãy khi giết Vân Thủy Hầu, hắn biết về sau có lẽ Vân Thủy Hầu đã hối hận, thế nhưng hắn không thể để lại bất kỳ hậu hoạn nào, nếu không dù chỉ là một vị Hầu nhị đẳng thì vẫn có thể tạo thành cục diện vạn kiếp bất phục.Vĩnh viễn cũng không thể xem thường địch nhân.Tô Vũ chưa từng xem thường đối thủ, dù cho đối thủ của hắn biểu hiện rất ngu xuẩn, dù bây giờ vạn tộc có năm vị chủ nhân quy tắc đều đang vây giết Ngục Thanh và Nguyệt Chiến, thực ra Tô Vũ vẫn luôn cẩn thận không dám chủ quan, một mực đề phòng bọn họ.Tin tưởng địch nhân sẽ giữ chữ tín ư?Tin tưởng địch nhân sẽ nhân từ sao?Chỉ toàn là lời đánh rắm!Hôm nay người chiến thắng phải là ta, nếu như ta bại thì ta còn thảm hại hơn chúng nhiều.Tô Vũ nhanh chóng đụng độ đám người Nguyệt La.Mà ngay một khắc này, Bách Chiến vẫn luôn trốn chạy lại bỗng nhiên ngừng bước chân, Ngu vẫn đang cấp tốc bay đi ở bên cạnh không lo lắng cho hắn, ả vừa muốn tiếp tục lao đi thì bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, hoa mắt chóng mặt.720 Thân thể khiếu của Bách Chiến hiện ra, một cái trong đó đột ngột vỡ vụn, cưỡng ép na di hư không.Chỉ trong chớp mắt, Bách Chiến và Ngu đã xuất hiện ở bên cạnh Nguyệt La."Bách Chiến!"Tiếng hét vút cao vang vọng đất trời.Khí tức của Ngu bộc phát đến cực hạn ngay tức thì, ả phẫn nộ nhìn về phía người bên cạnh.Bây giờ Bách Chiến lại không còn thấy sợ hãi nữa, sắc mặt hắn ta vô cùng lạnh nhạt, phảng phất như đã về tới năm xưa, hắn ta bình tĩnh nói: "Đi không được nữa rồi, hiện tại nổi giận với ta còn không bằng làm gì đó đi! Không thì nghĩ xem nên liên thủ ra sao để chiến với Tô Vũ! Chẳng lẽ ngươi muốn ra tay với ta rồi cho Tô Vũ được hưởng lợi à?"Bách Chiến hệt như đã trở thành vị cộng chủ quét ngang thiên hạ năm xưa, hắn nhìn về phía Tô Vũ đối diện, cười khẽ: "Tô Vũ, ngươi... quả thực còn rất trẻ!"Hắn cảm thấy hâm mộ!Mà bên cạnh hắn, sắc mặt Ngu tái xanh, sau một khắc Nhân Môn hiển hiện, có về như ả lại muốn trốn, mà Nhân Môn của Bách Chiến cũng hiển hiện tức thì, lập tức trấn áp hư không khiến cho Ngu không còn cơ hội vận dụng Nhân Môn được nữa."Ngu!" Bách Chiến bình tĩnh nói: "Chạy trốn thì chỉ có tử vong! Chúng ta liên thủ đánh một trận thì sẽ có cơ hội! Không chiến... chỉ có thể là tuyệt lộ! Nếu ngươi muốn chạy, ta sẽ liên thủ với Tô Vũ để giết ngươi trước tiên""Ngươi dám!"Ngu giận dữ quát, uy áp từ người ả bộc phát: "Chu Kỳ, ngươi muốn tạo phản sao?"Bách Chiến bình tĩnh đáp: "Cũng không phải! Đã đến mức này mà còn chặt đứt dây cung thì quá ngu xuẩn. Ta đã trở thành kẻ phản nghịch, giờ lại tạo phản thì chẳng phải sẽ rất có lỗi với những huynh đệ đã chết sao? Dù là tử lộ thì cũng phải đi đến tận cùng!Thế nhưng ngươi nhất định phải bồi ta chiến với hắn một trận!"Sắc mặt của Ngu tái xanh."Ngu xuẩn, ta nói rồi, sau khi rời khỏi đây, hắn sẽ không địch lại chúng ta!"Ä rất phẫn nộ!Rõ ràng có thể đào tẩu, sắp sửa đi ra ngoài rồi, khi ấy Tô Vũ sẽ không địch lại bọn họ, thế mà tên ngu xuẩn này lại phạm sai lâm đúng vào thời khắc này.Bách Chiến cười nhạt: "Sao ngươi có thể chắc rằng sau khi rời khỏi đây, Tô Vũ không thể đấu lại chúng ta? Tô Vũ thành danh không lâu, ngắn ngủi vài năm mà thành tựu đã huy hoàng như vậy, uy năng của người khai thiên ngươi và ta có thể hiểu được mấy phần? Đừng phán đoán về hắn dựa vào suy nghĩ của mình!"Bách Chiến nhìn về phía Tô Vũ, cười nói: "Ta vẫn luôn xem thường ngươi, dù biết ngươi khai thiên thì ta cũng cảm thấy ngươi lấy thực lực nhỏ yếu như vậy để khai thiên thì thiên địa đó bất quá chỉ làm trò hề cho thiên hạ... Bây giờ, ta quả là ếch ngồi đáy giếng!"Hắn cảm khái một tiếng: "Chính như ngươi nói, dù ta lớn tuổi hơn ngươi nhiều nhưng thứ ta trải qua lại chưa chắc đã bằng ngươi..""Dường như ta cũng chưa từng cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng... Hôm nay, ta đã có thể trải nghiệm một hai rồi"Bách Chiến nói: "Hôm nay ta mới phát hiện, so với sợ hãi, nỗi tuyệt vọng lớn nhất chính là càng sợ hãi hơn, càng tuyệt vọng hơn. Năm đó ta sợ Ngu, hôm nay ngươi xuất hiện lại phá võ sợ hãi mà ta đành cho nàng!"Tô Vũ nhíu mày: "Lời Trường Mi nói là thật ư? Ngươi thật sự bị một nữ nhân ở cấp độ của Võ Hoàng uy hiếp? Nếu là như vậy, ngươi sao có thể coi là Nhân Chủ? Chỉ một tên Võ Hoàng, chỉ một ả đàn bà tên Ngu, ở thời kỳ đầu Thượng Cổ cũng chỉ là sự tồn tại cấp độ thứ ba mà thôi. Nếu đến ả mà ngươi cũng e ngại, ngươi còn dám chiến với đám cường địch ở Hỗn Độn, ở Thiên Môn ư?"Bất quá cũng chỉ là một vị chủ nhân quy tắc nhị đẳng lệch yếu mà thôi!Phải, nếu bây giờ Tô Vũ ra khỏi thiên địa thì cũng khó có thể đạt tới mức tam đẳng.Hắn thực sự không bằng Ngu!Nhưng Tô Vũ chưa từng e ngại, đừng nói e ngại, hắn còn chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi, nhân vật như vậy ở trong mắt Tô Vũ bất quá là chút phế vật Thượng Cổ đang kéo dài hơi tàn mà thôi.Bây giờ tuy là rất mạnh, nhưng bọn hắn thì tính là gì?Khi Tô Vũ mới vào Tinh Vũ phủ đệ thực sự không biết Võ Hoàng có thực lực gì, nhưng hắn cũng biết Võ Hoàng vô cùng cường đại, lão chỉ cần tùy ý gầm lên giận dữ cũng có thể làm cho Vĩnh Hằng nổ tung.Thời điểm đó Tô Vũ còn chưa phải là Vĩnh Hằng.Võ Hoàng cực kỳ cường đại, ở thời điểm đó lão quả thực hệt như người trời không gì không làm được, một hơi cũng có thể thổi chết Tô Vũ. Dĩ nhiên khi đó hắn sẽ có dè chừng nhưng nếu bảo là sợ hãi, vậy thì thật sự không có.Hắn dè chừng cường giả, nhưng không sợ cường giả!Bách Chiến tốt xấu gì cũng là Nhân Chủ đời thứ chín, là nhân vật đệ nhất của mười vạn năm qua, thế mà hắn lại bị một ả đàn bà tên Ngu làm cho sợ hãi?Không thể tưởng tượng nổi!Bách Chiến cười tự giễu, hắn khẽ gật đầu: "Một mình Ngu cũng không thể khiến cho ta sợ hãi đến bước này... Ta... ta thấy được hình chiếu của Nhân Tổ"
Bạn cần đăng nhập để bình luận