Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 3918: Điều Kiện Của Thiên Cổ.

Tô Vũ vung tay lên, xung quanh xuất hiện cấm chế chặn mọi người ở bên ngoài.Thiên Cổ nhẹ nhàng thở ra, lão không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói thẳng: "Bí mật trong Nhân Hoàng Ấn có khả năng tạo ra một vị tu giả 36 đạo và có thể là mạnh hơn.Đương nhiên cụ thể thế nào thì khó mà nói trước. Bánh Nhân Đậu nhắm vào ta, ta đã hiểu nguyên nhân tại sao, thực ra lí do đó cũng có quan hệ với bí mật này"Tô Vũ vẫn bình thản: "Không nói chuyện này vội, ra điều kiện đi"Thấy hắn dứt khoát như vậy, Thiên Cổ cũng trực tiếp trả lời: "Thứ nhất, ngươi che chở tu giả các tộc... ít nhất là phải che chở những người ta mang đến. Còn những kẻ ở vạn giới không rời đi thì không liên quan gì đến ta. Thứ hai, ta là người thống lĩnh các tộc đối phó với Nhân tộc mấy năm nay, những người khác.."Thấy Tô Vũ lộ vẻ lãnh đạm, lão nói: "Thủ lĩnh các tộc có thể đền tội. Còn quân sĩ... Trên chiến trường, tất cả nghe lệnh tướng. Hai quân giao chiến, dù là chiến bại thì bình thường cũng sẽ không tàn sát hết quân sĩ đầu hàng đúng không? Nếu ngươi muốn giết hết, vậy rất nhiều người đã từng lấy mạng Nhân tộc, trong chiến tranh, cả Nhân tộc đều tham chiến, 36 phủ đều chiến đấu, chẳng lẽ phải tàn sát tất cả mọi người sao?"Tô Vũ không trả lời câu hỏi này: "Chuyện này không liên quan đến ngươi, tiếp tục nói đi"Thiên Cổ gật đầu: "Các tộc có ít nhất 70% tộc nhân không tham chiến, ít nhất là không chiến đấu với Nhân tộc. Những người này phải được sống sót.Thứ ba, các tộc sẽ chọn ra một vị lãnh tụ, kẻ đó là Ma Đa Na, ngươi thấy thế nào?Thứ tư, thứ trong Nhân Hoàng Ấn hãy giao cho Ma Đa Na, những người khác chưa chắc đã lấy được. Đương nhiên nếu các ngươi có thể lấy đi thì cũng cứ việc lấy.Thứ năm, nếu cuối cùng ngươi thắng, nếu vạn giới còn tồn tại. Ngươi có thể trục xuất các tộc, không nhất thiết phải để bọn họ sinh tồn cùng Nhân tộc, lúc sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy, không có ngoại tộc uy hiếp, Nhân tộc ngươi thích nội chiến, sớm hay muộn cũng sẽ nội chiến.Thứ sáu, bảo tồn văn minh các tộc, đừng xóa sổ văn minh. Văn minh là kết tinh của trí tuệ, là sự huy hoàng của một thời đại, ta hy vọng ngôn ngữ, văn tự, tập tục, thậm chí là công pháp của các tộc đều được bảo tồn.Thứ bảy... Cho ta cơ hội chết vinh quang, ta không muốn trở thành đồ ăn của Bánh Nhân Đậu"Lão nhìn Tô Vũ: "Cuối cùng là một thỉnh câu cá nhân, không liên quan đến hiệp nghị lần này. Ngươi có thể cự tuyệt"Tô Vũ cười hỏi: "Sao ngươi không đề nghị được sống?"Thiên Cổ bình tĩnh đáp: "Đã biết chắc là không có khả năng thì sao phải nói ra? Nếu là Nhân Hoàng thì ta sẽ nói. Dù Nhân Hoàng không muốn thì hắn cũng sẽ suy xét. Mà ngươi... Ta quá hiểu ngươi"Tô Vũ mỉm cười: "Kỳ thật ta rất bội phục ngươi, tiếc rằng ngươi là kẻ thù của ta"Thiên Cổ cũng cười: "Làm kẻ thù của ngươi cũng vì không có biện pháp khác. Ta là lãnh tụ Tiên tộc! Kỳ thật năm đó ta đã làm sai. Ta từng nói với Thần Hoàng rằng mình không hối hận vì làm kê địch của ngươi, chỉ hối hận vì không toàn lực giết ngươi từ sớm"Tô Vũ bật cười: "Quả thật là đáng tiếc. Ngươi rất tàn nhẫn, năm đó ta nhỏ yếu như vậy mà ngươi đã phái người tới cổ thành giết ta, khiến ta không thể không hóa thành bán Tử Linh. May mà điều đó trở thành cơ hội để ta quật khởi"Thiên Cổ đồng ý với hắn: "Chỉ hận người được phái tới không đủ mạnh, nếu không thì đã chẳng có tình cảnh hôm nay""Có một số việc cần thương thảo thêm. Ngươi nói xem, trong Nhân Hoàng Ấn có bí mật gì"Thiên Cổ không giấu giếm: "Trong đó có một đại đạo hoặc là thiên địa. Nó tồn tại độc lập giống như đại đạo của Đại Thánh Nhân Môn, Thủy Tổ tam tộc cùng tu luyện đại đạo này, hoặc có thể là chỉ kế thừa chút da lông của nó, có lẽ lão tổ tam tộc cũng không biết rõ ràng chân tướng"Lão giải thích đơn giản một lần.Tô Vũ nhướng mày: "Vậy ư? Thú vị thật, ngày xưa ta từng lợi dụng Thời Gian Sách để dùng thiên phú kỹ của các ngươi"Nhân tộc không có thiên phú kỹ, cũng không có biện pháp dùng thiên phú kỹ của tộc khác. Nhưng Tô Vũ từng lợi dụng Thời Gian Sách để thi triển nó.Trong Thời Gian Sách có một ít lực lượng đại đạo Văn Ngọc bắt được, chẳng lẽ nàng cũng góp nhặt lực lượng đại đạo tồn tại trong Nhân Hoàng Ấn ư?Cũng có thể đó là năng lực vốn có ẩn chứa trong huyết mạch, bởi vì Thời Gian Sư chủ yếu mượn lực lượng trong huyết mạch để thúc giục.Thiên Cổ không thèm để ý: "Hoặc là trong Thời Gian Sách mang lực lượng dụ phát huyết mạch tam tộc, hoặc ngươi là hỗn huyết. Mà hỗn huyết cũng bình thường thôi, 500 năm trước, các tộc tấn công Nhân Cảnh, có không ít hậu duệ hỗn huyết sinh ra, Nhân Tiên hỗn huyết cũng có rất nhiều, thật ra xét đến cùng thì đều là Nhân tộc, chỉ là thể hiện không rõ ràng mà thôi"Đây là chuyện bình thường.Hiện giờ Nhân tộc có bao nhiêu người thuần huyết?Người thuần huyết mới là đặc biệt.Lúc trước huyết mạch Cấm Thiên Vương bị cha gã thay đổi thành Nhân tộc thuần huyết, tỉnh luyện sạch sẽ, đây mời là điều bất thường, bởi vì trong triều tịch lần thứ 10, Nhân tộc có không ít người hỗn huyết.Tô Vũ khẽ gật đâu: "Sao lấy ra được đại đạo kia? Bản thân Nhân Hoàng còn không thể mổ ra Nhân Hoàng Ấn"Thiên Cổ tự hỏi rồi đáp: "Tinh luyện! Có thể thử tỉnh luyện huyết mạch tam tộc, tưới lực lượng huyết mạch vào. Vừa vặn sẽ có vài người sắp chết, có lẽ đã đủ để ngươi mở ra Nhân Hoàng Ấn"Tô Vũ bình thản hỏi: "Nếu không đủ thì sao?""Vậy giết thêm"Thiên Cổ cũng là kẻ tàn nhẫn: "Đầu tiên giết lãnh tụ tam tộc, sau đó giết người tam tộc từng tham chiến, không đủ thì giết những kẻ có cảnh giới Nhật Nguyệt trở lên... Giết đến khi đủ mới thôi""Nếu giết sạch tam tộc rồi mà vẫn không đủ thì sao?"Tô Vũ nhìn hắn, Thiên Cổ hít sâu một hơi: "Vậy thì đó là số mệnh của chúng ta. Nếu các ngươi không được gì thì ngươi sẽ bảo tôn tam tộc giúp ta ư? Không đâu. Nếu vậy thì chúng ta chỉ có thể hi vọng không cần nhiều lực lượng huyết mạch đến vậy để mở ra, chỉ cần huyết mạch của chúng ta là đủ rồi. Còn nữa, có một kẻ Thần tộc 26 đạo vẫn luôn đuổi giết chúng ta, 26 đạo sẽ có huyết mạch nồng đậm. Tuy là người thời đại trước nhưng cũng là huyết mạch Thần tộc, có thể dùng được, lực lượng huyết mạch của đám gia hỏa còn sống kia đều hữu dụng"Thiên Cổ hỏi ý Tô Vũ: "Ta đã nói xong những điều nên nói, ngươi cảm thấy thế nào?"Tô Vũ hỏi lại: "Vì sao ngươi không nói với Nhân Hoàng?"Thiên Cổ cười khổ: "Dù ta và Nhân Hoàng thỏa thuận với nhau thì ngươi vẫn sẽ không cố ky gì cả, hôm nay Nhân Hoàng tiếp nhận chúng ta, ngày mai ngươi có thể giết sạch tam tộc. Trái lại, ta và ngươi đạt thành thỏa thuận, Nhân Hoàng sẽ không để ý đến việc này""Ta hung tàn như vậy sao?"Tô Vũ cười không ngừng: "Thiên Cổ, ngươi đang nghĩ xấu về ta đấy, ta đâu có hung tàn như vậy. Tam tộc còn không ít người sống sót, cộng lại không đến chục tỷ thì cũng có mấy trăm triệu sinh linh. Nếu ta giết nhiều người như vậy thì ta ác quá, đúng không?"Thiên Cổ cũng cười, nhưng lão không nói gì.Hắn có thể nhét người vào binh khí không gian rồi ném vào biên giới nào đó, hắn không cần giết ai cả mà chỉ cần phá hủy cả thế giới thì tất cả đương nhiên cũng xong đời.Tô Vũ cười nhạt: "Ngươi nói với Ma Đa Na... Thôi bỏ đi. Chuyện này không có khả năng.Thiên Cổ, Ma Đa Na không tồi nhưng không có nghĩa là ta sẽ bồi dưỡng ra một cường địch, làm vậy thì chẳng khác gì tự rước lấy phiền toái, dù Tô Vũ kính nể địch nhân thì cũng sẽ không coi địch nhân là người một nhà. Địch nhân càng ưu tú thì càng phiền toái. Ta còn ước gì địch nhân của ta đều là kẻ vô dụng đây"Thiên Cổ thất vọng, nhưng lão vẫn gật đầu: "Nếu ngươi có thể tự lấy đi thì cũng không thành vấn đề. Hãy bảo tôn văn minh các tộc..."Tô Vũ trầm mặc, sau một hỏi lâu mới lên tiếng: "Ngươi giỏi đưa ra yêu câu thật đấy, văn minh thật ra là thứ đáng sợ nhất. Lửa rừng thiêu bất tận, gặp gió xuân lại bùng lên. Một văn minh mất đi, có lẽ văn minh tiếp theo sẽ huy hoàng hơn. Diệt văn minh mới là diệt tộc chân chính. Văn minh còn tồn tại thì chủng tộc bất diệt"Bao nhiêu người còn sống không quan trọng. Dù có nhiều người nhưng không có văn tự hay ngôn ngữ, không có công pháp thì tất cả huy hoàng quá khứ đều sẽ biến mất, người thế hệ cũ chết sạch thì thế hệ mới sẽ chẳng còn gì.Văn mỉnh muốn quật khởi lần nữa cần tích lũy vô số năm tháng.Thiên Cổ bình thần đưa ra yêu cầu bảo tồn văn minh, nhưng thực chất đây mới là điều kiện quan trọng nhất.Không cần nhiều người còn sống, dù chỉ còn mười vạn người hay thậm chí là chỉ vạn người, nhưng văn minh sẽ được lưu truyền, những người này không chết thì văn minh sẽ tiếp tục được truyền tiếp. Có lẽ nhiều năm sau, chủng tộc này sẽ quật khởi lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận