Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính

Chương 90

Chu Đạo Nhân cũng chẳng đắn đo gì về việc Đồ Sơn Y sẽ ra tay, tay áo hắn phất phơ trong gió, ngước mắt nhìn Đồ Sơn Y, trong mắt hắn lướt qua một tia hàn quang, hắn nói: “Vậy là muốn đánh một trận?”
Đồ Sơn Y nhếch miệng, mất kiên nhẫn bật ra một chữ: “Đánh.”
Mục tiêu của nàng rất rõ ràng, là bốn môn ấn trong tay Chu Đạo Nhân. Đến cả Khương Di Quang còn nhìn ra được sự tình, nàng tự nhiên cũng biết. Cửu tiết tiên trong tay nàng vạch ra từng đường ngân tuyến, theo tiếng roi vun vút xé rách màn đêm.
Chu Đạo Nhân kế thừa huyền môn đạo thống, am hiểu nhất chính là Ngũ Lôi thần thông. Đầu ngón tay hắn kẹp một đạo lôi phù, chú thuật vừa thành liền dẫn tới lôi võng che khuất bầu trời, ngàn vạn luồng điện quang lưu chuyển trong lôi võng, chiếu rọi bầu trời thành một màu tím đậm mỹ lệ.
Từ Hằng nở nụ cười ôn nhã ấm áp, ánh mắt chuyển đến trên người Bá Kỳ, chậm rãi nói một câu: “Có ý tứ.”
Bá Kỳ không bị giao ra thì mới tốt, nếu trực tiếp rơi vào tay Huyền Chân đạo đình, vậy “loạn tượng” này còn chưa đủ, không đạt được điều hắn mong đợi, thế nào cũng phải gieo xuống một hạt giống nghi ngờ. Nhưng lúc này hắn cũng không muốn bị người đuổi giết trên đại địa Thần Châu, với tư cách là minh hữu, hắn cần phải đến dọn dẹp “cái đuôi nhỏ” cuối cùng này. Hắn liếc nhìn Khương Di Quang đang dùng pháp kiếm dây dưa với “Bốn môn ấn”, khóe miệng vẫn giữ nụ cười, bước những bước nhẹ nhàng tiến về phía Bá Kỳ.
Mặc dù Khương Di Quang không cảm nhận được uy áp từ bốn môn ấn, nhưng khi pháp kiếm dây dưa với luồng lưu quang kia một lúc, nàng liền phát giác bản thân như bị hút vào một vòng xoáy khổng lồ, nếu không thể bổ về phía luồng loạn lưu kia, thì không có cách nào thoát ra khỏi đó. Nàng lấy lại bình tĩnh, trong lúc chém giết với Shikigami, thật ra tinh thần khí đã tiêu hao hơn phân nửa. Nhưng con người vào thời điểm cực hạn, thường có thể bộc phát ra lực lượng càng cường hãn hơn. Kiếm khí lạnh lẽo như sương tuyết chặt đứt từng sợi kim quang, thoát thân không hề dễ dàng, nhưng trơ mắt nhìn Bá Kỳ bị Từ Hằng bắt đi, thì cũng là công cốc.
Ngay lúc Khương Di Quang đang cố gắng suy nghĩ, nàng cảm nhận được một làn gió.
Mặc dù chịu sự áp chế của “Bốn môn ấn”, Phó Quyến vẫn dựa vào ý chí lực kiên cường phi thường của mình để gắng gượng vượt qua. Nàng dùng đạo cốt câu thông linh khí trời đất, hoàn toàn không cần giấy vẽ bùa hay bút vẽ, vẽ vào hư không một đạo phù lục. Giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng trong hoàn cảnh ác liệt tràn ngập gió, sấm, lửa này, lại cực kỳ rõ ràng. Khoảnh khắc đạo vận dâng trào, tiếng tụng chú dường như lấn át tất cả âm thanh vang động trong trời đất.
“Bay trên trời hốt lửa, nghịch thủ hô phong. Thái Hư phồng lên, hùng uy biến bên trong. Phá vỡ núi đổ nhạc, phi thạch bay lên không. Chân Vương cáo mệnh, nhanh ra Tốn Cung......”① Đây là chú Khởi Phong.
Khí cơ giữa trời đất lưu động, ngay khoảnh khắc gió nổi lên, kiếm thế của Khương Di Quang đột nhiên trở nên hung ác, nhanh chóng.
Gió đã nổi lên.
Nàng không cần hao phí tinh thần khí nữa để cảm ứng sự tồn tại của gió trong trời đất.
Vui vẻ tại đất, bắt nguồn từ thanh bình chi mạt, tiến dần khê cốc, thịnh nộ tại đất túi miệng, duyên thái sơn chi a, múa tại tùng bách phía dưới, phiêu hốt Banh Bàng, kích cụ tiêu giận. Ầm ầm tiếng sấm, về huyệt sai ngỗ, quyết thạch đốn củi, sao giết xanh tươi rậm rạp. ② Bảo kiếm hàn quang loé lên.
Trong nháy mắt kiếm quang và kiếm mang giao nhau, lấy điểm đó làm trung tâm, trận pháp phù văn màu vàng đang bao quanh như một dòng sông dài kia xuất hiện từng vết rách, tiếng vỡ vụn li ti vang lên, viên “Bốn môn ấn” từng hiệu lệnh bốn nhà mấy trăm năm trước lập tức vỡ tan thành bột mịn dưới tác động của luồng khí phản xung và kiếm ý.
Khương Di Quang nhìn về phía Phó Quyến.
Sau khi thoát khỏi trói buộc, nàng không hề nhìn đến mảnh vỡ còn lại của “Bốn môn ấn”, mà che miệng ho khan một tiếng, rồi đưa tay thi triển thêm một đạo huyền môn chú thuật. Nàng mỗi lần động thủ đều không hề e dè, bốn chữ “co duỗi có độ” dường như không hề hiện hữu trên người nàng, dường như chỉ có nỗi đau đớn vô tận mới có thể chứng tỏ dấu vết tồn tại của nàng, giống như mỗi một lần đều là quyết tâm chịu chết. Nhưng thân là nữ chính, dưới sự chủ đạo của vận mệnh, khả năng bỏ mình là cực kỳ nhỏ bé, vậy thì “Tâm” đâu? Tâm chết thật sự là vong tình sao?
Khương Di Quang thở dài một hơi, nhìn phần thưởng điểm đạo thuật vừa nhận được, quyết định một lần nghe theo nội tâm, dùng “chân thành” để báo đáp “ân một đường chỉ lối”. Nàng tay phải nắm chặt kiếm, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, không thốt ra được một lời.
“Không cần áy náy, ta không thèm để ý.” Phó Quyến không nhìn Khương Di Quang, nhưng nàng vẫn đoán được suy nghĩ sâu trong nội tâm Khương Di Quang, ánh mắt lạnh nhạt trầm tĩnh tựa như vòng xoáy hắc ám thôn phệ mọi ánh sáng. Phù lục lặng lẽ cháy trong lửa, cát bay đá chạy, thần thông hô phong hoán vũ như vậy giống như được nàng tiện tay thi triển, rồi trở tay đánh về phía Từ Hằng. Còn Khương Di Quang thì rút kiếm, bước chân lướt tới, đã rút ngắn khoảng cách với Từ Hằng. Tấn công xa thì dùng pháp thuật, cận chiến thì dùng kiếm đạo, các nàng giờ phút này xem như nỏ mạnh hết đà, không cầu giải quyết được Từ Hằng, chỉ cần kiềm chế hắn để Đồ Sơn Y giải quyết lão đạo nhân kia.
“Ngươi, các ngươi ——” Vương Huyền Minh kinh ngạc nhìn Phó Quyến và Khương Di Quang.
Phó Quyến không phản ứng lại hắn.
Ngược lại, Khương Di Quang lại tranh thủ quay đầu nhìn thoáng qua.
Vốn đã chán ghét Vương Huyền Minh, bây giờ nhìn bộ dạng của hắn, càng cảm thấy không vừa mắt. Nàng cũng không muốn Vương Huyền Minh vướng chân vướng tay vào lúc này, ánh mắt đảo một vòng, liền thuận miệng bịa chuyện: “Âm Dương sư ngoại lai này có dính líu đến việc phá hoại long mạch, mà Bá Kỳ chính là nhân chứng.”
Âm Dương sư này không thoát khỏi liên quan đến chuyện tám năm trước, dù sao cũng đều có tội, còn về tội danh —— đến lúc đó sửa lại sau cũng được. Khương Di Quang không hề có chút giác ngộ nào mà “huyền môn chính đạo” nên có.
Bá Kỳ trợn tròn hai mắt, trong lòng dâng lên một luồng khí lạnh.
Nàng thật đúng là dám nói?!
Trường kiếm xé rách không gian tạo ra luồng sáng chói mắt, Khương Di Quang đâm một kiếm về phía tim Từ Hằng.
Nàng cũng không ngừng bịa chuyện, giọng nói trong như ngọc đá va vào nhau, vô cùng trong trẻo.
“Từ Hằng, tự xưng là hậu duệ Từ Thị, việc hắn am hiểu nhất hẳn là giống tổ tiên hắn nhỉ? Lừa gạt để lấy được bất tử dược? Mà muốn luyện chế thuốc bất lão bất tử, ai biết có cần vị “Long mạch tinh hoa” này hay không, dù sao Văn Chiêu Hoàng Hậu chỉ cần mượn khí long mạch tẩm bổ, là có thể bảo đảm chân linh ngàn năm bất diệt mà!”
Trong các câu chuyện tiểu thuyết, tình tiết đều phát triển như vậy. Mà nếu thế giới này của bọn họ bắt nguồn từ ngòi bút của người nào đó, vậy thì suy đoán của nàng rất có khả năng là đúng.
Khương Di Quang tự tin một cách khó hiểu.
Tác giả có lời nói:
① « Đạo pháp Hội Nguyên » ② « Phong Phú » 🔒 Chương 48 Ánh mắt Từ Hằng lập tức trở nên rét lạnh âm u, giống như một con rắn độc ẩn mình trong bóng tối.
Lời nhắn nhỏ: nếu bạn cảm thấy 52 Thư Khố không tệ, hãy nhớ lưu địa chỉ trang web https://www.52shuku.vip/ hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé ~ Cảm ơn nhiều (>.<) Cổng truyền tống: Bảng xếp hạng | Sách hay đề cử | Xuyên thư | Hệ thống | Vấn Tây Ý Đồ Đáo
Bạn cần đăng nhập để bình luận