Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính
Chương 23
Đối diện ập tới một cơn gió tanh hôi, Khương Di Quang giật mình kêu lên, dù sao cũng là lần đầu tiên trải qua tình huống như vậy, nàng có thể lách mình né tránh đã là không dễ dàng. Ngũ Nhạc chân hình đồ trên người bị yêu khí đánh trúng, lập tức hóa thành một luồng thanh khí chặn trước mặt Hổ Yêu. Mà trong khoảnh khắc trì trệ này, người vốn đang chém giết với Hổ Yêu ở bên kia cũng đã nhanh chân chạy tới.
“Đều thiên Lôi công, hô lôi chấn gió. Thanh Lôi đỏ khí, thượng du bên trên khung. Xích lôi vàng khí, vận thần về bên trong. Vàng lôi trắng khí, động theo cửu cung. Bạch lôi đen khí, hạ du bắc phong. Hắc lôi xanh khí, vận thần về đông. Cùng người đều hợp, cùng đạo câu thông.”①
Một đạo “Hỗn hợp ngũ lôi chú” giáng xuống, đánh trúng ngay đầu lâu con Hổ Yêu đang bị Ngũ Nhạc chân hình đồ chặn lại. Trong tiếng nổ vang, cái đầu hổ to lớn cháy đen một mảng. Thân hổ rơi xuống mặt đất, làm mặt đất rung chuyển, bụi đất tung bay.
Khương Di Quang thở phào một hơi, có chút chật vật bò dậy từ mặt đất, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt người đối diện, trái tim vừa mới thả lỏng của nàng lại đột nhiên thắt lại, lưng cứng đờ, giống như khúc gỗ. Nàng là lén lút lên núi, còn chưa kịp hoàn thành nhiệm vụ đã đụng phải Phó Quyến và Vương Huyền Minh.
Phó Quyến không để ý đến vẻ mặt căng thẳng của Khương Di Quang, xe lăn lướt qua lớp bùn đất mềm và lá cây khô héo, giữa tiếng kẹt kẹt khe khẽ, tay phải nàng cầm một thanh đồng kiếm, cực kỳ dứt khoát cắt lấy đầu lâu Hổ Yêu. Máu tươi uốn lượn chảy xuống, từng chút một thấm vào đất. Khương Di Quang hít một hơi khí lạnh, toàn thân tóc gáy dựng đứng.
“Ngươi tới làm gì? Đến thêm phiền à?” Vương Huyền Minh tức giận nói. Bọn hắn vào núi đã được một thời gian, nhưng trong sương mù la bàn không cảm ứng được phương hướng, từ trường và “luồng khí” đều hỗn loạn cực kỳ. Bọn hắn đụng phải không ít yêu tà trước đó chưa từng phát hiện, sau hai ba canh giờ, đã sức cùng lực kiệt. Trong tình huống như vậy mà gặp phải Khương Di Quang, chẳng phải chính là thêm một gánh nặng sao?
Trong mắt Khương Di Quang, Vương Huyền Minh cũng là kẻ đáng ghét, nàng chống thất tinh kiếm xuống đất, nở một nụ cười giả tạo với hắn, nói thẳng không khách khí: “Ta đi đâu thì liên quan gì đến ngươi?” Nàng chẳng buồn nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức giận của Vương Huyền Minh, mà nhíu mày nhìn các lựa chọn hệ thống đưa ra. Ngay một giây trước, hệ thống lại đưa ra lựa chọn cho nàng.
【 A. Bám theo sát nút. (Điểm anh hùng +1) B. Một mình rời đi. (Điểm anh hùng -1) C. Xuống núi. (Điểm mị lực +2) 】
Trong ba lựa chọn, xét về phần thưởng thì chỉ có “A” là đáng chọn, có lẽ hệ thống trước đó cố ý cho nàng nếm chút lợi lộc, giờ mới là “lộ chân tướng”, cũng không biết là đến giúp nàng hay cố ý đến gây rối. Khương Di Quang không ngừng chửi thầm trong lòng, mà hệ thống bị những lời vô tình của nàng công kích không biết bao nhiêu lần kia, thì lí nhí lên tiếng.
【 Ký chủ, phần thưởng đều là ngẫu nhiên, chỉ là xác suất nhận được phần thưởng tốt lớn hơn một chút mà thôi. 】
Lông mày Khương Di Quang càng nhíu chặt hơn.
Lẽ ra nàng nên không chút do dự lựa chọn phương án đầu tiên, nhưng nếu bản thân phần thưởng lại là một loại quấy nhiễu thì sao? Lựa chọn của nàng liên quan đến “bản ngã” của nàng. Giữa lợi ích nhỏ nhoi và việc tìm kiếm “bản ngã”, nàng muốn chọn vế sau. Nếu nàng đi theo Phó Quyến, liệu có phải sẽ vô tình rơi vào tuyến kịch bản hay không?
“Không đi?” Lời nói của Phó Quyến lạnh như băng vụn, vừa mới chém một con yêu, khí thế trên người nàng đang thịnh, phảng phất như mây đen dày đặc, ép người không thở nổi.
“Không đi.” Giọng Khương Di Quang chậm rãi mà kiên định.
Phó Quyến không hỏi lại lần nữa, không chút do dự đẩy xe lăn rời đi.
Ngược lại là Vương Huyền Minh lo lắng nhìn Khương Di Quang một cái, mấy lần muốn mở miệng, cuối cùng lại lắc đầu thở dài cho qua.
Khương Di Quang không chớp mắt nhìn Phó Quyến.
Bóng dáng của nàng dần khuất xa, tựa như ngắm hoa trong sương, mông lung mà đẹp đẽ.
“Ta rồi sẽ lại tình cờ gặp nàng đúng không? Nếu vậy, lựa chọn lúc này của ta chẳng phải là quá thiệt thòi sao?” Khương Di Quang tự lẩm bẩm.
Nàng vô cùng khó khăn mới thu hồi ánh mắt, nhìn vào bảng điều khiển. Điểm anh hùng biến thành số không tròn trĩnh, đồng thời, chỉ số phù hợp cũng tụt xuống còn “66”.
“Rốt cuộc hệ thống từ đâu tới? Hệ thống thật sự sẽ không lừa người chứ?” Khương Di Quang đột nhiên hỏi.
**Chương 16**
Sự im lặng của hệ thống nằm trong dự liệu của Khương Di Quang.
Thứ này xuất hiện một cách khó hiểu, không rõ lai lịch cùng mục đích. Việc cộng điểm sau khi hoàn thành nhiệm vụ đúng là mang lại rất nhiều lợi ích cho nàng, đầu óc vốn ngây ngô thường ngày như thể đột nhiên được khai sáng, nhưng nàng cũng biết hai chữ “cái giá” viết thế nào. Bây giờ nàng chẳng có gì, vậy tương lai liệu có cần nàng phải trả giá điều gì không? Nàng cảm thấy tình trạng của mình lúc này chẳng khác nào “uống rượu độc giải khát”.
Khương Di Quang thầm nghĩ về chuyện này, nàng mỉm cười, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy con Hổ Yêu thân đầu tách rời, nụ cười bỗng dưng đông cứng. Khói lam lượn lờ trong núi, khắp nơi yêu ma tinh quái sinh sôi, nếu nàng đơn độc chạm trán một con hổ yêu, liệu có thật sự đối phó được bằng sức mình không? Đưa tay sờ Ngũ Nhạc chân hình đồ trong túi áo, Khương Di Quang lại thở phào nhẹ nhõm.
Mặc kệ, đã vào ngọn núi này rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích.
Có lẽ là nhờ mê cốc dẫn đường, cộng thêm sự trấn nhiếp của Ngũ Nhạc chân hình đồ, suốt quãng đường đi tới trước Hồ Tiên Miếu nơi hoa đào nở rộ nhất, Khương Di Quang không hề gặp lại yêu ma trong núi. Con Hổ Yêu kia có lẽ là đãi ngộ dành riêng cho nam nữ chính, dùng để rèn luyện công hạnh của Phó Quyến? Còn về phần nàng, một vai phụ nhỏ bé, vẫn chưa đến lúc trở thành “chướng ngại vật” trong tình tiết kịch bản hay sao? Khương Di Quang vừa nghĩ, vừa nhẹ bước về phía trước.
Khí lưu chuyển trong rừng, mây mù trên núi lãng đãng như khói bay, những tấm thẻ nhân duyên treo trên cành cây đung đưa qua lại, va vào nhau phát ra tiếng leng keng trong trẻo. So với lần trước đến đây, cảnh trí không thay đổi nhiều, chỉ là đám du khách ồn ào náo nhiệt đã biến mất, để lại một vẻ cô tịch trầm mặc trong năm tháng, khó tả thành lời.
Lần trước Khương Di Quang không vào Hồ Tiên Miếu, thậm chí không nhìn nhiều lên bàn thờ. Lần này nàng chống thất tinh kiếm đứng trước thềm cửa, nhìn vào bàn thờ bên trong —— phía trên đặt một tượng Cửu Vĩ Hồ bằng gốm bùn vẽ màu đang ngồi xổm, trên khuôn mặt cáo hẹp dài phủ đầy những sợi lông trắng li ti, chín cái đuôi khẽ đung đưa, trông như thật. Khương Di Quang giật nảy mình, vội dụi mắt nhìn lại, đám lông tơ kia đã biến mất không thấy, pho tượng gốm với màu sắc cực kỳ thô kệch, phảng phất như được nặn một cách qua loa.
Khương Di Quang lùi lại một bước, cúi đầu nhìn thấy mũi kiếm đã vạch một vết sâu trên phiến đá xanh, nàng mới cảm nhận được sự căng thẳng của mình, tim đập thình thịch, phảng phất như giây sau liền muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. “Hồ Tiên” này chắc chắn có điều cổ quái, nếu nàng là kẻ thần thông quảng đại, nhất định đã vác kiếm xông lên đập nát pho tượng bùn trên bàn thờ rồi, đáng tiếc nàng lại là người nhát gan, trong tình huống thế này chỉ biết vô thức lùi lại.
“Đều thiên Lôi công, hô lôi chấn gió. Thanh Lôi đỏ khí, thượng du bên trên khung. Xích lôi vàng khí, vận thần về bên trong. Vàng lôi trắng khí, động theo cửu cung. Bạch lôi đen khí, hạ du bắc phong. Hắc lôi xanh khí, vận thần về đông. Cùng người đều hợp, cùng đạo câu thông.”①
Một đạo “Hỗn hợp ngũ lôi chú” giáng xuống, đánh trúng ngay đầu lâu con Hổ Yêu đang bị Ngũ Nhạc chân hình đồ chặn lại. Trong tiếng nổ vang, cái đầu hổ to lớn cháy đen một mảng. Thân hổ rơi xuống mặt đất, làm mặt đất rung chuyển, bụi đất tung bay.
Khương Di Quang thở phào một hơi, có chút chật vật bò dậy từ mặt đất, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt người đối diện, trái tim vừa mới thả lỏng của nàng lại đột nhiên thắt lại, lưng cứng đờ, giống như khúc gỗ. Nàng là lén lút lên núi, còn chưa kịp hoàn thành nhiệm vụ đã đụng phải Phó Quyến và Vương Huyền Minh.
Phó Quyến không để ý đến vẻ mặt căng thẳng của Khương Di Quang, xe lăn lướt qua lớp bùn đất mềm và lá cây khô héo, giữa tiếng kẹt kẹt khe khẽ, tay phải nàng cầm một thanh đồng kiếm, cực kỳ dứt khoát cắt lấy đầu lâu Hổ Yêu. Máu tươi uốn lượn chảy xuống, từng chút một thấm vào đất. Khương Di Quang hít một hơi khí lạnh, toàn thân tóc gáy dựng đứng.
“Ngươi tới làm gì? Đến thêm phiền à?” Vương Huyền Minh tức giận nói. Bọn hắn vào núi đã được một thời gian, nhưng trong sương mù la bàn không cảm ứng được phương hướng, từ trường và “luồng khí” đều hỗn loạn cực kỳ. Bọn hắn đụng phải không ít yêu tà trước đó chưa từng phát hiện, sau hai ba canh giờ, đã sức cùng lực kiệt. Trong tình huống như vậy mà gặp phải Khương Di Quang, chẳng phải chính là thêm một gánh nặng sao?
Trong mắt Khương Di Quang, Vương Huyền Minh cũng là kẻ đáng ghét, nàng chống thất tinh kiếm xuống đất, nở một nụ cười giả tạo với hắn, nói thẳng không khách khí: “Ta đi đâu thì liên quan gì đến ngươi?” Nàng chẳng buồn nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức giận của Vương Huyền Minh, mà nhíu mày nhìn các lựa chọn hệ thống đưa ra. Ngay một giây trước, hệ thống lại đưa ra lựa chọn cho nàng.
【 A. Bám theo sát nút. (Điểm anh hùng +1) B. Một mình rời đi. (Điểm anh hùng -1) C. Xuống núi. (Điểm mị lực +2) 】
Trong ba lựa chọn, xét về phần thưởng thì chỉ có “A” là đáng chọn, có lẽ hệ thống trước đó cố ý cho nàng nếm chút lợi lộc, giờ mới là “lộ chân tướng”, cũng không biết là đến giúp nàng hay cố ý đến gây rối. Khương Di Quang không ngừng chửi thầm trong lòng, mà hệ thống bị những lời vô tình của nàng công kích không biết bao nhiêu lần kia, thì lí nhí lên tiếng.
【 Ký chủ, phần thưởng đều là ngẫu nhiên, chỉ là xác suất nhận được phần thưởng tốt lớn hơn một chút mà thôi. 】
Lông mày Khương Di Quang càng nhíu chặt hơn.
Lẽ ra nàng nên không chút do dự lựa chọn phương án đầu tiên, nhưng nếu bản thân phần thưởng lại là một loại quấy nhiễu thì sao? Lựa chọn của nàng liên quan đến “bản ngã” của nàng. Giữa lợi ích nhỏ nhoi và việc tìm kiếm “bản ngã”, nàng muốn chọn vế sau. Nếu nàng đi theo Phó Quyến, liệu có phải sẽ vô tình rơi vào tuyến kịch bản hay không?
“Không đi?” Lời nói của Phó Quyến lạnh như băng vụn, vừa mới chém một con yêu, khí thế trên người nàng đang thịnh, phảng phất như mây đen dày đặc, ép người không thở nổi.
“Không đi.” Giọng Khương Di Quang chậm rãi mà kiên định.
Phó Quyến không hỏi lại lần nữa, không chút do dự đẩy xe lăn rời đi.
Ngược lại là Vương Huyền Minh lo lắng nhìn Khương Di Quang một cái, mấy lần muốn mở miệng, cuối cùng lại lắc đầu thở dài cho qua.
Khương Di Quang không chớp mắt nhìn Phó Quyến.
Bóng dáng của nàng dần khuất xa, tựa như ngắm hoa trong sương, mông lung mà đẹp đẽ.
“Ta rồi sẽ lại tình cờ gặp nàng đúng không? Nếu vậy, lựa chọn lúc này của ta chẳng phải là quá thiệt thòi sao?” Khương Di Quang tự lẩm bẩm.
Nàng vô cùng khó khăn mới thu hồi ánh mắt, nhìn vào bảng điều khiển. Điểm anh hùng biến thành số không tròn trĩnh, đồng thời, chỉ số phù hợp cũng tụt xuống còn “66”.
“Rốt cuộc hệ thống từ đâu tới? Hệ thống thật sự sẽ không lừa người chứ?” Khương Di Quang đột nhiên hỏi.
**Chương 16**
Sự im lặng của hệ thống nằm trong dự liệu của Khương Di Quang.
Thứ này xuất hiện một cách khó hiểu, không rõ lai lịch cùng mục đích. Việc cộng điểm sau khi hoàn thành nhiệm vụ đúng là mang lại rất nhiều lợi ích cho nàng, đầu óc vốn ngây ngô thường ngày như thể đột nhiên được khai sáng, nhưng nàng cũng biết hai chữ “cái giá” viết thế nào. Bây giờ nàng chẳng có gì, vậy tương lai liệu có cần nàng phải trả giá điều gì không? Nàng cảm thấy tình trạng của mình lúc này chẳng khác nào “uống rượu độc giải khát”.
Khương Di Quang thầm nghĩ về chuyện này, nàng mỉm cười, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy con Hổ Yêu thân đầu tách rời, nụ cười bỗng dưng đông cứng. Khói lam lượn lờ trong núi, khắp nơi yêu ma tinh quái sinh sôi, nếu nàng đơn độc chạm trán một con hổ yêu, liệu có thật sự đối phó được bằng sức mình không? Đưa tay sờ Ngũ Nhạc chân hình đồ trong túi áo, Khương Di Quang lại thở phào nhẹ nhõm.
Mặc kệ, đã vào ngọn núi này rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích.
Có lẽ là nhờ mê cốc dẫn đường, cộng thêm sự trấn nhiếp của Ngũ Nhạc chân hình đồ, suốt quãng đường đi tới trước Hồ Tiên Miếu nơi hoa đào nở rộ nhất, Khương Di Quang không hề gặp lại yêu ma trong núi. Con Hổ Yêu kia có lẽ là đãi ngộ dành riêng cho nam nữ chính, dùng để rèn luyện công hạnh của Phó Quyến? Còn về phần nàng, một vai phụ nhỏ bé, vẫn chưa đến lúc trở thành “chướng ngại vật” trong tình tiết kịch bản hay sao? Khương Di Quang vừa nghĩ, vừa nhẹ bước về phía trước.
Khí lưu chuyển trong rừng, mây mù trên núi lãng đãng như khói bay, những tấm thẻ nhân duyên treo trên cành cây đung đưa qua lại, va vào nhau phát ra tiếng leng keng trong trẻo. So với lần trước đến đây, cảnh trí không thay đổi nhiều, chỉ là đám du khách ồn ào náo nhiệt đã biến mất, để lại một vẻ cô tịch trầm mặc trong năm tháng, khó tả thành lời.
Lần trước Khương Di Quang không vào Hồ Tiên Miếu, thậm chí không nhìn nhiều lên bàn thờ. Lần này nàng chống thất tinh kiếm đứng trước thềm cửa, nhìn vào bàn thờ bên trong —— phía trên đặt một tượng Cửu Vĩ Hồ bằng gốm bùn vẽ màu đang ngồi xổm, trên khuôn mặt cáo hẹp dài phủ đầy những sợi lông trắng li ti, chín cái đuôi khẽ đung đưa, trông như thật. Khương Di Quang giật nảy mình, vội dụi mắt nhìn lại, đám lông tơ kia đã biến mất không thấy, pho tượng gốm với màu sắc cực kỳ thô kệch, phảng phất như được nặn một cách qua loa.
Khương Di Quang lùi lại một bước, cúi đầu nhìn thấy mũi kiếm đã vạch một vết sâu trên phiến đá xanh, nàng mới cảm nhận được sự căng thẳng của mình, tim đập thình thịch, phảng phất như giây sau liền muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. “Hồ Tiên” này chắc chắn có điều cổ quái, nếu nàng là kẻ thần thông quảng đại, nhất định đã vác kiếm xông lên đập nát pho tượng bùn trên bàn thờ rồi, đáng tiếc nàng lại là người nhát gan, trong tình huống thế này chỉ biết vô thức lùi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận