Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính
Chương 110
Hà Đồ Lạc Thư: “Đúng vậy.” Khương Lý nhíu mày trầm tư: “Ra là vậy à... Phải làm sao để phá cục đây?” Hà Đồ Lạc Thư không nhịn được nói: “Long mạch Thần Châu bị hao tổn, chân linh của ngươi vừa đúng lúc bù đắp vào khe hở thiếu sót kia, khiến cho khí số Thần Châu tạm thời ổn định lại. Ngươi mà rời khỏi long mạch, đừng nói chính ngươi sẽ bị long mạch nuốt chửng, mà ngay cả long mạch cũng sẽ phản phệ Thần Châu, không cần chờ đến kẻ địch tới cửa, giang sơn tốt đẹp này sẽ tiêu đời!” Khương Lý híp mắt lại, trong ánh mắt lộ ra mấy phần lạnh lẽo. Nàng lạnh giọng nói: “Đều do đám người ăn cây táo rào cây sung kia, đúng rồi, còn có cái thứ “vận mệnh” khiến người ta mất trí nữa.” Ánh mắt nàng nhìn vào “cảnh tượng vận mệnh cố định” hiện ra trên Hà Đồ Lạc Thư, nàng đưa tay kéo vật tương tự bút lông giấu sau cảnh tượng ra, từng chút một bóp nát nó thành mảnh vụn. Sau khi thoát khỏi “quỹ đạo vận mệnh” do người khác định sẵn, “sống” và “chết” mới có ý nghĩa chân chính. - Bên trong Quỷ Vương Lăng. Phó Quyến nắm lấy vật lấy ra từ thân thể “Phó Trường Hằng”, chìm vào trầm mặc. Trước mắt nàng lại hiện lên cảnh tượng đủ để xé nát tim gan tám năm trước, dù nàng từ nhỏ đã tỏ ra cẩn trọng, nhưng suy cho cùng vẫn là thiếu niên, việc nàng học cách độc lập không có nghĩa là nàng có thể chấp nhận được cái chết của cha mẹ. Nỗi đau trên đùi so với sự u uất trong lòng thì không đáng kể chút nào, nàng trừng mắt nhìn, hình ảnh trước mắt như chiếc bóng trong gợn sóng, từ từ vặn vẹo rồi tái hiện lại trong sự dập dờn. Đó là hình ảnh cuối cùng. Sau khi tách thần thông của bản thân ra, phụ thân cũng không muốn để mẫu thân tiếp tục tồn tại mà “chịu nhục”, thay vào đó ông dựa vào nhục thân của chính mình cưỡng ép dung nạp và gánh chịu thần thông “Ngọc thạch”, sau khi chết lại chịu ảnh hưởng của quỷ vực mà trở nên nghiệp chướng. “Cái này có giống như trong tiểu thuyết không, kế thừa cả một giáp công lực?” một giọng nói mang theo vài phần hâm mộ vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Khương Di Quang dùng kiếm điểm lên gạch đá trên đất, lạnh lùng trừng mắt nhìn tên đệ tử đạo đình không có đầu óc, không biết lựa lời kia một cái. Nỗi thống khổ không phải hắn gánh chịu, hắn cũng chỉ biết hâm mộ “thu hoạch” cuối cùng mà thôi. Phó Quyến thật sự sẽ kế thừa “thần thông” mà đối với nàng là dính đầy máu tanh đó sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận