Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính
Chương 87
Phó Quyến cảm giác nhạy bén, nàng đã nhận ra ánh mắt Khương Di Quang rơi trên người mình, sau khi kiềm chế chỉ chốc lát, vẫn không nhịn được ngước mắt đối mặt với nàng. Trong khoảnh khắc ánh mắt giao hội, nàng nhìn thấy mấy phần thương tiếc từ đôi mắt sáng ngời điểm xuyết tinh quang kia. Nàng đã từng ghét nhất cái nhìn chăm chú như thế này, loại ánh mắt này mỗi thời mỗi khắc đều nhắc nhở nàng về sự khác biệt với người khác. Có thể là quan tâm, có thể là ác ý ẩn sâu, chúng luôn mang theo một loại “tàn khốc so sánh” không nói ra miệng nhưng lại không che giấu được. Thế nhưng giờ phút này, trong ánh mắt Khương Di Quang, nỗi oán giận cùng không cam lòng của nàng đều tan biến, một trái tim trở nên bình tĩnh và an yên.
“Đừng ở đó liếc mắt đưa tình, chuẩn bị lên đường đi.” Đồ Sơn Y nhìn không được, tức giận mở miệng.
Những ánh mắt giao nhau kia giống như gợn sóng trong nước, sau khi một viên đá được ném vào, liền hóa thành những gợn sóng vặn vẹo lan tỏa tứ tán. Khương Di Quang vội vàng thu hồi ánh mắt, giữa hàng lông mày thoáng hiện mấy phần ảo não. Mọi sự khác thường đều là “Vận mệnh trêu cợt”, sau khi đổ cái nồi này đi, Khương Di Quang cuối cùng cũng thoải mái hơn mấy phần, chỉ là hơi nóng bên tai vẫn chưa tiêu tan, nhắc nhở nàng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, nàng đã tâm viên ý mã như thế nào.
Phó Quyến “Ân” một tiếng, xem như đáp lại.
Sau khi ba người thu dọn xong, Bá Kỳ biết cơ hội được lười nhác của mình đã chẳng còn chút nào.
Trong màn đêm, vầng trăng tròn như mâm bạc chiếu sáng cỏ cây đang xào xạc, rơi xuống một mảng quang ảnh đan xen như sóng nước. Lúc tỉnh táo có chua xót đắng cay, mà trong mộng cảnh cũng tỏa ra sự bất đắc dĩ và đau khổ của nhân thế, chắc chắn sẽ có người hãm sâu trong cơn ác mộng khó mà tự kiềm chế. Bá Kỳ ăn mộng, là có lựa chọn, khổ hận càng sâu, mộng cảnh như thế đối với hắn mà nói càng là mỹ vị, càng có thể tẩm bổ thần hồn. Sau khi sử dụng thần thông, nó lặng yên không tiếng động xuyên qua vô số mộng cảnh rực rỡ sắc màu, cuối cùng lao đầu vào một tiểu viện.
Quang mang Ngũ Mang Tinh đại trận bỗng nhiên sáng lên.
Bá Kỳ vừa ngẩng đầu liền thấy người đàn ông mặc trường sam trắng, dùng trâm gỗ cài tóc dài đang ngồi dưới hiên, sợ đến mức lập tức hét lên một tiếng kỳ quái: “Ông trời của ta ơi!” Hắn đây là tự tìm đường chết, tự chui đầu vào lưới, trợ thủ của hắn tới lúc nào?
“Lại gặp mặt rồi, Bá Kỳ.” Người đàn ông nâng một bàn tay lên, đầu ngón tay kẹp một tấm pháp phù màu tím khắc ký hiệu thần bí, khóe môi khơi gợi một nụ cười mỉm kỳ lạ.
Bá Kỳ trợn to hai mắt nhìn: “Ngươi, ngươi, ngươi ——”
Người đàn ông không để ý sự căng thẳng của Bá Kỳ, hắn chậm rãi nói: “Không phải trốn đi rất tốt sao? Tại sao phải trở lại Thẩm Thành? Ngô, để ta đoán xem, ngươi trở về là vì Thanh Khâu? Muốn trốn vào bên trong Sơn Hải, đúng không? Nhưng Sơn Hải đại yêu hoành hành, nơi nào dung chứa được ngươi một kẻ phế vật như thế?” Nói đến cuối cùng, là sự chế giễu không chút lưu tình, làm càn của người đàn ông.
Bá Kỳ tức giận không nhẹ, nhìn chằm chằm người đàn ông, moi móc tên của đối phương từ sâu trong ký ức.
“Từ Hằng! Các ngươi nói không giữ lời!” Mặc dù đã sớm biết điều này, Bá Kỳ vẫn không nhịn được lớn tiếng trách cứ.
“Người cùng ngươi lập ước là tu đạo sĩ Thần Châu, liên quan gì đến Từ Mỗ?” Người đàn ông có chút hứng thú nhìn Bá Kỳ, mỉm cười nói, “Lúc trước vận khí ngươi không tệ, tìm được người giúp đỡ trừ bỏ Shikigami của ta, nhưng giờ phút này, hẳn là không có ai tới giúp ngươi đâu nhỉ?”
Trả lời Từ Hằng chính là một thanh kiếm.
Kiếm khí xoay tròn như dòng khí, phác họa ra một đạo hồ quang sắc bén, đâm thẳng vào Ngũ Mang Tinh pháp trận phía trước.
Khương Di Quang cũng không biết Phó Quyến làm thế nào mà trong thời gian ngắn như vậy đã học được loại Thiên Cương thần thông như “Ngũ Hành đại độn”, tóm lại là dưới sự mang theo của Đồ Sơn Y và Phó Quyến, nàng đã thể nghiệm một phen sự thoải mái của “Đằng vân giá vũ”, nàng còn chưa kịp hoàn toàn thoát khỏi cơn “chóng mặt” kia, liền phải trực diện đối mặt Âm Dương sư đến từ hải ngoại —— Từ Hằng.
“Là các ngươi à.” Từ Hằng nhìn Khương Di Quang, Phó Quyến, hai người cũng không xa lạ gì, hắn chậm rãi đứng dậy, đưa tay phủi phủi bụi trên trường bào, khóe môi nở nụ cười nói, “Tự giới thiệu một chút, Lang Gia phương sĩ Từ Hằng, là hậu duệ Từ Thị.”
“Lang Gia phương sĩ” là một cách gọi cổ, còn cái tên “Từ Thị” này, phàm là người từng đọc qua sách sử đều sẽ không xa lạ. Thủy Hoàng Đế cầu đan dược trường sinh, điều động Từ Thị vào biển tìm kiếm Tam Tiên sơn, nhưng mà Từ Thị ra biển tìm tiên một đi không trở lại.
Khương Di Quang không quen nhìn bộ dạng làm vẻ của Từ Hằng, nàng dẫn theo kiếm, không chút khách khí vạch trần hắn: “Ngươi học chính là âm dương đạo Đông Doanh, giả trang làm tu đạo sĩ Thần Châu làm gì?”
Sắc mặt Từ Hằng bỗng nhiên trầm xuống, khí tức dữ tợn thu liễm toàn thân trong khoảnh khắc liền bùng nổ ra ngoài. Tay phải hắn kẹp pháp phù vỗ về phía trước, Ngũ Mang Tinh trận một lần nữa tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, trong pháp trận, một con Cửu Vĩ Hồ mặt trắng lông vàng hiện ra thân hình, một lát sau hóa thành một nữ tử tuyệt sắc trang phục lộng lẫy, ánh mắt lưu chuyển ở giữa cực kỳ mị người.
Khương Di Quang quay đầu nhìn Đồ Sơn Y, nhất thời não rút, buột miệng thốt lên: “Đồng tộc Thanh Khâu?”
Đồ Sơn Y mỉm cười đưa tay, dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Khương Di Quang, lưu lại một dấu ngón tay màu đỏ.
Phó Quyến mấp máy môi, lạnh nhạt mở miệng: “Ngọc Tảo Tiền, là đại yêu Đông Doanh.”
Đồ Sơn Y nhìn chăm chú nữ tử trang phục lộng lẫy trong pháp trận, mặc dù cùng là cửu vĩ, nhưng bản tính cùng cáo Thanh Khâu hoàn toàn khác biệt. Bộ tộc Đồ Sơn Thanh Khâu nàng tự có ngạo khí, còn kẻ này lại là con rối dưới tay Âm Dương sư mặc cho hắn tùy ý sai khiến, không hiểu sao làm cho người ta khó chịu.
Đồ Sơn Y cũng không vội động thủ, mà cất cao giọng, cười mỉm nói: “Khương Di Quang, gọt nàng đi! Xem xem Huyền Nữ Kiếm của ngươi gần đây học thế nào.”
Khương Di Quang cầm kiếm xoay người, chém về phía Ngọc Tảo Tiền ở phía trước.
Kiếm quang xán lạn trong vắt, phác họa ra từng đường ngân tuyến lẫm liệt giao thoa có thể so với Nguyệt Huy. Mặc dù không tiến vào không gian vĩnh hằng, không được linh khí nồng độ cao tẩm bổ, nhưng tinh hoa long mạch từng chút một cải thiện căn cơ của nàng, nàng vẫn tinh tiến với tốc độ cực nhanh.
Gió nổi lên trong đêm, kiếm hành ở giữa, cơn gió mạnh mênh mông đều hóa thành cương phong kình khí, quét ngang toàn bộ tiểu viện.
Từ Hằng mặt không đổi sắc, trong tay áo lại bay ra mấy đạo pháp phù hình dạng khác nhau, đã có pháp chú triệu hoán Shikigami, cũng có hỏa phù mà tu sĩ Thần Châu vận dụng.
Phó Quyến vốn đang yên lặng quan sát ở một bên, nhưng khi nhìn thấy động tác của Từ Hằng, con ngươi nàng bỗng nhiên co rụt lại, khoát tay liền sử xuất Thiên Cương thần thông —— Về gió trở lại lửa!
Đây là một đạo thuật phòng ngự, có thể làm Phong Hồi Hỏa phản, lập tức đem liệt diễm đang phun trào đè trở về, nhưng chỉ phòng ngự thôi thì chưa đủ, trong mắt lướt qua một vòng hàn quang, hành động ở giữa cát bay đá chạy, ngũ lôi tề động!
“Đừng ở đó liếc mắt đưa tình, chuẩn bị lên đường đi.” Đồ Sơn Y nhìn không được, tức giận mở miệng.
Những ánh mắt giao nhau kia giống như gợn sóng trong nước, sau khi một viên đá được ném vào, liền hóa thành những gợn sóng vặn vẹo lan tỏa tứ tán. Khương Di Quang vội vàng thu hồi ánh mắt, giữa hàng lông mày thoáng hiện mấy phần ảo não. Mọi sự khác thường đều là “Vận mệnh trêu cợt”, sau khi đổ cái nồi này đi, Khương Di Quang cuối cùng cũng thoải mái hơn mấy phần, chỉ là hơi nóng bên tai vẫn chưa tiêu tan, nhắc nhở nàng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, nàng đã tâm viên ý mã như thế nào.
Phó Quyến “Ân” một tiếng, xem như đáp lại.
Sau khi ba người thu dọn xong, Bá Kỳ biết cơ hội được lười nhác của mình đã chẳng còn chút nào.
Trong màn đêm, vầng trăng tròn như mâm bạc chiếu sáng cỏ cây đang xào xạc, rơi xuống một mảng quang ảnh đan xen như sóng nước. Lúc tỉnh táo có chua xót đắng cay, mà trong mộng cảnh cũng tỏa ra sự bất đắc dĩ và đau khổ của nhân thế, chắc chắn sẽ có người hãm sâu trong cơn ác mộng khó mà tự kiềm chế. Bá Kỳ ăn mộng, là có lựa chọn, khổ hận càng sâu, mộng cảnh như thế đối với hắn mà nói càng là mỹ vị, càng có thể tẩm bổ thần hồn. Sau khi sử dụng thần thông, nó lặng yên không tiếng động xuyên qua vô số mộng cảnh rực rỡ sắc màu, cuối cùng lao đầu vào một tiểu viện.
Quang mang Ngũ Mang Tinh đại trận bỗng nhiên sáng lên.
Bá Kỳ vừa ngẩng đầu liền thấy người đàn ông mặc trường sam trắng, dùng trâm gỗ cài tóc dài đang ngồi dưới hiên, sợ đến mức lập tức hét lên một tiếng kỳ quái: “Ông trời của ta ơi!” Hắn đây là tự tìm đường chết, tự chui đầu vào lưới, trợ thủ của hắn tới lúc nào?
“Lại gặp mặt rồi, Bá Kỳ.” Người đàn ông nâng một bàn tay lên, đầu ngón tay kẹp một tấm pháp phù màu tím khắc ký hiệu thần bí, khóe môi khơi gợi một nụ cười mỉm kỳ lạ.
Bá Kỳ trợn to hai mắt nhìn: “Ngươi, ngươi, ngươi ——”
Người đàn ông không để ý sự căng thẳng của Bá Kỳ, hắn chậm rãi nói: “Không phải trốn đi rất tốt sao? Tại sao phải trở lại Thẩm Thành? Ngô, để ta đoán xem, ngươi trở về là vì Thanh Khâu? Muốn trốn vào bên trong Sơn Hải, đúng không? Nhưng Sơn Hải đại yêu hoành hành, nơi nào dung chứa được ngươi một kẻ phế vật như thế?” Nói đến cuối cùng, là sự chế giễu không chút lưu tình, làm càn của người đàn ông.
Bá Kỳ tức giận không nhẹ, nhìn chằm chằm người đàn ông, moi móc tên của đối phương từ sâu trong ký ức.
“Từ Hằng! Các ngươi nói không giữ lời!” Mặc dù đã sớm biết điều này, Bá Kỳ vẫn không nhịn được lớn tiếng trách cứ.
“Người cùng ngươi lập ước là tu đạo sĩ Thần Châu, liên quan gì đến Từ Mỗ?” Người đàn ông có chút hứng thú nhìn Bá Kỳ, mỉm cười nói, “Lúc trước vận khí ngươi không tệ, tìm được người giúp đỡ trừ bỏ Shikigami của ta, nhưng giờ phút này, hẳn là không có ai tới giúp ngươi đâu nhỉ?”
Trả lời Từ Hằng chính là một thanh kiếm.
Kiếm khí xoay tròn như dòng khí, phác họa ra một đạo hồ quang sắc bén, đâm thẳng vào Ngũ Mang Tinh pháp trận phía trước.
Khương Di Quang cũng không biết Phó Quyến làm thế nào mà trong thời gian ngắn như vậy đã học được loại Thiên Cương thần thông như “Ngũ Hành đại độn”, tóm lại là dưới sự mang theo của Đồ Sơn Y và Phó Quyến, nàng đã thể nghiệm một phen sự thoải mái của “Đằng vân giá vũ”, nàng còn chưa kịp hoàn toàn thoát khỏi cơn “chóng mặt” kia, liền phải trực diện đối mặt Âm Dương sư đến từ hải ngoại —— Từ Hằng.
“Là các ngươi à.” Từ Hằng nhìn Khương Di Quang, Phó Quyến, hai người cũng không xa lạ gì, hắn chậm rãi đứng dậy, đưa tay phủi phủi bụi trên trường bào, khóe môi nở nụ cười nói, “Tự giới thiệu một chút, Lang Gia phương sĩ Từ Hằng, là hậu duệ Từ Thị.”
“Lang Gia phương sĩ” là một cách gọi cổ, còn cái tên “Từ Thị” này, phàm là người từng đọc qua sách sử đều sẽ không xa lạ. Thủy Hoàng Đế cầu đan dược trường sinh, điều động Từ Thị vào biển tìm kiếm Tam Tiên sơn, nhưng mà Từ Thị ra biển tìm tiên một đi không trở lại.
Khương Di Quang không quen nhìn bộ dạng làm vẻ của Từ Hằng, nàng dẫn theo kiếm, không chút khách khí vạch trần hắn: “Ngươi học chính là âm dương đạo Đông Doanh, giả trang làm tu đạo sĩ Thần Châu làm gì?”
Sắc mặt Từ Hằng bỗng nhiên trầm xuống, khí tức dữ tợn thu liễm toàn thân trong khoảnh khắc liền bùng nổ ra ngoài. Tay phải hắn kẹp pháp phù vỗ về phía trước, Ngũ Mang Tinh trận một lần nữa tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, trong pháp trận, một con Cửu Vĩ Hồ mặt trắng lông vàng hiện ra thân hình, một lát sau hóa thành một nữ tử tuyệt sắc trang phục lộng lẫy, ánh mắt lưu chuyển ở giữa cực kỳ mị người.
Khương Di Quang quay đầu nhìn Đồ Sơn Y, nhất thời não rút, buột miệng thốt lên: “Đồng tộc Thanh Khâu?”
Đồ Sơn Y mỉm cười đưa tay, dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Khương Di Quang, lưu lại một dấu ngón tay màu đỏ.
Phó Quyến mấp máy môi, lạnh nhạt mở miệng: “Ngọc Tảo Tiền, là đại yêu Đông Doanh.”
Đồ Sơn Y nhìn chăm chú nữ tử trang phục lộng lẫy trong pháp trận, mặc dù cùng là cửu vĩ, nhưng bản tính cùng cáo Thanh Khâu hoàn toàn khác biệt. Bộ tộc Đồ Sơn Thanh Khâu nàng tự có ngạo khí, còn kẻ này lại là con rối dưới tay Âm Dương sư mặc cho hắn tùy ý sai khiến, không hiểu sao làm cho người ta khó chịu.
Đồ Sơn Y cũng không vội động thủ, mà cất cao giọng, cười mỉm nói: “Khương Di Quang, gọt nàng đi! Xem xem Huyền Nữ Kiếm của ngươi gần đây học thế nào.”
Khương Di Quang cầm kiếm xoay người, chém về phía Ngọc Tảo Tiền ở phía trước.
Kiếm quang xán lạn trong vắt, phác họa ra từng đường ngân tuyến lẫm liệt giao thoa có thể so với Nguyệt Huy. Mặc dù không tiến vào không gian vĩnh hằng, không được linh khí nồng độ cao tẩm bổ, nhưng tinh hoa long mạch từng chút một cải thiện căn cơ của nàng, nàng vẫn tinh tiến với tốc độ cực nhanh.
Gió nổi lên trong đêm, kiếm hành ở giữa, cơn gió mạnh mênh mông đều hóa thành cương phong kình khí, quét ngang toàn bộ tiểu viện.
Từ Hằng mặt không đổi sắc, trong tay áo lại bay ra mấy đạo pháp phù hình dạng khác nhau, đã có pháp chú triệu hoán Shikigami, cũng có hỏa phù mà tu sĩ Thần Châu vận dụng.
Phó Quyến vốn đang yên lặng quan sát ở một bên, nhưng khi nhìn thấy động tác của Từ Hằng, con ngươi nàng bỗng nhiên co rụt lại, khoát tay liền sử xuất Thiên Cương thần thông —— Về gió trở lại lửa!
Đây là một đạo thuật phòng ngự, có thể làm Phong Hồi Hỏa phản, lập tức đem liệt diễm đang phun trào đè trở về, nhưng chỉ phòng ngự thôi thì chưa đủ, trong mắt lướt qua một vòng hàn quang, hành động ở giữa cát bay đá chạy, ngũ lôi tề động!
Bạn cần đăng nhập để bình luận