Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính
Chương 56
Quỷ binh đến từ Phong Đô không tiếp tục đuổi theo. Phó Quyến che môi ho dữ dội, buông tay ra, lòng bàn tay toàn là vết máu đỏ tươi. Trước khi Khương Di Quang đi tới, nàng bình tĩnh lau đi vết máu ở khóe môi, tay phải nắm thành quyền, đặt trên đùi. Vẻ suy yếu tái nhợt trên mặt Phó Quyến không thể che giấu được. Khương Di Quang nhìn thấy không khỏi nhíu mày, nàng mở miệng định quan tâm đôi lời, nhưng chợt nhớ đến "tương lai" của mình, lại nuốt lời quan tâm trở vào. Nàng nhìn sang hướng khác, nhìn đám Quỷ Tướng, quỷ binh đông đúc, trật tự rõ ràng, hỏi: “Đi phá quân trận kia sao?”
Phó Quyến cúi đầu, sâu trong lòng tự dưng dâng lên một nỗi buồn vô cớ. Một lát sau, nàng mới hạ giọng đáp: “Đi.”
Khương Di Quang: “Lúc nãy khi Tà Đạo Nhân trốn bán sống bán chết, quân trận cũng không xuất hiện.”
Phó Quyến không chút do dự nói: “Vậy thì lại mở Phong Đô chi môn, trực tiếp an hồn.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Vương Huyền Minh đầu đầy mồ hôi khập khiễng đi tới, trên người hắn đầy vết bụi bẩn, trông vô cùng chật vật. Khi còn cách Phó Quyến vài bước, hắn dừng chân, tràn đầy quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Vết thương của Phó Quyến cách đây không lâu vẫn chưa lành hẳn, bây giờ lại sử dụng thượng thừa chú thuật này... e rằng phải trả một cái giá nhất định.
Phó Quyến không trả lời, thậm chí không nhìn Vương Huyền Minh lấy một cái. Nàng ngước mắt, bình tĩnh nhìn về phía Khương Di Quang. Sau khi hóa giải đi sự lạnh lẽo kia, nàng lại như một cơn gió mạnh thổi từ Côn Lôn xuống.
Vương Huyền Minh hỏi ngươi, ngươi nhìn ta làm gì? Khương Di Quang không hiểu tại sao. Một lát sau, đột nhiên như có thần giao cách cảm, nàng như bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, nở một nụ cười gượng gạo, bất đắc dĩ hỏi một câu: “Ngươi không sao chứ?”
Phó Quyến yên lặng nhìn chăm chú Khương Di Quang, không khó nhận ra sự qua loa của đối phương. Lòng nàng hơi chùng xuống, không chỉ vì sự cố ngoài ý muốn lúc trước, mà còn vì bị chuyện khác làm phiền lòng. Bàn tay đặt trên đùi càng siết chặt hơn, nàng cắn môi dưới, khẽ thở phào nói “Không có việc gì.”
Ánh mắt Khương Di Quang vẫn không rời khỏi người Phó Quyến, trong mắt nàng thoáng qua vẻ kinh ngạc. Phải biết rằng trước đây Phó Quyến không bao giờ làm ra động tác “cắn môi” như vậy, trên người nàng thậm chí còn toát ra một vẻ yếu ớt hiếm thấy. Nàng phát hiện Phó Quyến lúc này đang dần khác đi so với ấn tượng về một pho tượng băng giá, không gần người thường. Là do kịch bản đang tác động? Hay là Phó Quyến trước kia chưa bao giờ để lộ ra bộ dáng thật sự nhất của mình?
“Nhưng mà ——” Vương Huyền Minh còn muốn nói gì đó, lông mày hắn nhíu chặt, vẻ lo lắng không hề tan đi vì câu trả lời của Phó Quyến.
Nhưng Phó Quyến không cho hắn cơ hội nói tiếp, nàng ngước mắt nhìn các Quỷ Tướng, quỷ binh được mời ra, miệng bình tĩnh niệm chú ngữ. Quân trận còn chưa hoàn toàn thành hình này, nhất định phải san bằng vào lúc này.
Tiếng trống ù ù vang vọng trong bóng chiều, từng lá cờ xí màu đen bỗng dưng hiện ra, quỷ binh vào trận, tiến về phía vùng đất từng là núi thây biển máu phía trước!
Thiên ngục Linh Linh, Ngũ Khí linh quân. Lãnh binh mấy triệu, trợ ta uy linh...... Nhiếp phó u ngục, vĩnh kiếp vô sinh! ①
-
Hoàng hôn tháng tư, gió xuân se lạnh cuối cùng cũng thêm mấy phần rõ rệt và ấm áp, sau khi thổi rụng hoa đào, hoa lê, ngay cả hải đường cũng đua nhau rơi xuống đất, bắt đầu tàn lụi.
Miêu Yêu A Hòa với thân hình nhanh nhẹn xuyên qua các con phố, giống như mọi ngày tuần tra lãnh thổ của mình. Đột nhiên, nó cảm nhận được một luồng sức mạnh âm lãnh hóa thành gió rét thổi tới, toàn thân lông tóc không khỏi dựng đứng lên. Tiếng “Meo ô” thê lương mà sắc bén vang lên, nó đuổi đám tiểu tùy tùng của mình đi, rồi như một cơn gió đen vượt qua bức tường trắng phủ rêu mốc, loang lổ bóng hoa, chạy về tiểu viện nhà mình.
Khoảnh khắc về đến nhà, bước chân nó bất giác nhẹ đi, bộ lông dựng đứng cũng xẹp xuống, động tác nhẹ nhàng chậm rãi như mọi buổi hoàng hôn về nhà. Lão thái thái ngồi trong sân, trước mặt bày kim chỉ, kéo, vải thêu. Lòng A Hòa lập tức mềm nhũn, nó lặng lẽ đi tới chỗ lão thái thái, cọ vào ống quần của bà.
“Là A Hòa về đấy à.” Lão thái thái nâng kính lão, cười hiền lành và ôn nhu. Lúc trẻ bà sống bằng nghề thêu thùa, nhưng giờ đã lớn tuổi, mắt không còn tinh tường, tay chân cũng không còn linh hoạt như vậy, bà đã rất lâu rồi không cầm tới kim chỉ.
A Hòa thăm dò, duỗi chân trước chống người lên, gác lên đùi lão thái thái. Trên tấm vải thêu có hai người, một con mèo. A Hòa có thể nhận ra mình và lão thái thái, nhưng người trẻ tuổi còn lại thì nó hoàn toàn không có ấn tượng.
“Meo ô?” A Hòa kêu khẽ một tiếng.
Lão thái thái cười cất đồ đi, bà vuốt đầu A Hòa, ôn tồn nói: “Gần đây ta luôn mơ thấy nàng, nàng rời đi cũng đã hơn năm mươi năm rồi nhỉ. Lúc đó khi ra đi nàng nói sẽ viết thư cho ta, tiếc thật... ta chẳng nhận được lá nào. Nàng không giống ta, người kiêu hãnh, có chí khí như nàng, sao có thể cam lòng co mình trong con hẻm nhỏ rách nát này chứ?”
A Hòa nghe mà có chút sốt ruột, rất muốn hỏi “Nàng là ai”.
Lão thái thái lòng đầy cảm khái, những chuyện xưa cũ lắng đọng bỗng dưng xao động, bà nảy sinh ý muốn giãi bày, bèn chủ động nói: “Nàng tên là Nhan Tranh Hòa, là ân nhân cứu mạng của ta, cũng là người ta chờ đợi cả đời...... Khụ khụ.” Gió đêm thổi tới, lão thái thái che miệng ho mạnh, nhưng giọng nói của bà vẫn luôn mềm mại, bà đã từng nắm bắt được một làn gió trong thời kỳ tuyệt vọng.
Bên ngoài sân. Trên tường pháp phù tỏa ra ánh sáng vàng mà mắt thường của người phàm không nhìn thấy, trên từng tấm pháp lục hiện rõ đạo văn khắc tà thần dị, ngăn chặn yêu ma tà túy ở bên ngoài. Một bóng quỷ hư ảo, sát khí đằng đằng đáp xuống bên ngoài, tay trái và đùi phải của nàng trống rỗng, trên người cũng có mấy lỗ thủng, máu không ngừng chảy xuống, đây chính là bộ dạng của nàng trước khi chết. Nàng ô ô hai tiếng, như dã thú gầm gừ, tay phải nắm chặt một cái bình nhỏ. Nàng cố gắng vượt qua bình chướng do phù lục tạo ra, nhưng luồng “khí” bị kích thích lúc đó đã hóa thành thực chất, như sóng triều vỗ vào tiểu viện.
Đống củi vốn xếp chồng ngay ngắn tự dưng đổ sập một ít, thùng nước cũng “phịch” một tiếng, tự dưng ngã lăn ra đất.
A Hòa giật mình kêu lên, thân thể bỗng dưng cứng đờ, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, đồng tử gần như híp lại thành một đường thẳng đứng.
Phó Quyến cúi đầu, sâu trong lòng tự dưng dâng lên một nỗi buồn vô cớ. Một lát sau, nàng mới hạ giọng đáp: “Đi.”
Khương Di Quang: “Lúc nãy khi Tà Đạo Nhân trốn bán sống bán chết, quân trận cũng không xuất hiện.”
Phó Quyến không chút do dự nói: “Vậy thì lại mở Phong Đô chi môn, trực tiếp an hồn.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Vương Huyền Minh đầu đầy mồ hôi khập khiễng đi tới, trên người hắn đầy vết bụi bẩn, trông vô cùng chật vật. Khi còn cách Phó Quyến vài bước, hắn dừng chân, tràn đầy quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Vết thương của Phó Quyến cách đây không lâu vẫn chưa lành hẳn, bây giờ lại sử dụng thượng thừa chú thuật này... e rằng phải trả một cái giá nhất định.
Phó Quyến không trả lời, thậm chí không nhìn Vương Huyền Minh lấy một cái. Nàng ngước mắt, bình tĩnh nhìn về phía Khương Di Quang. Sau khi hóa giải đi sự lạnh lẽo kia, nàng lại như một cơn gió mạnh thổi từ Côn Lôn xuống.
Vương Huyền Minh hỏi ngươi, ngươi nhìn ta làm gì? Khương Di Quang không hiểu tại sao. Một lát sau, đột nhiên như có thần giao cách cảm, nàng như bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, nở một nụ cười gượng gạo, bất đắc dĩ hỏi một câu: “Ngươi không sao chứ?”
Phó Quyến yên lặng nhìn chăm chú Khương Di Quang, không khó nhận ra sự qua loa của đối phương. Lòng nàng hơi chùng xuống, không chỉ vì sự cố ngoài ý muốn lúc trước, mà còn vì bị chuyện khác làm phiền lòng. Bàn tay đặt trên đùi càng siết chặt hơn, nàng cắn môi dưới, khẽ thở phào nói “Không có việc gì.”
Ánh mắt Khương Di Quang vẫn không rời khỏi người Phó Quyến, trong mắt nàng thoáng qua vẻ kinh ngạc. Phải biết rằng trước đây Phó Quyến không bao giờ làm ra động tác “cắn môi” như vậy, trên người nàng thậm chí còn toát ra một vẻ yếu ớt hiếm thấy. Nàng phát hiện Phó Quyến lúc này đang dần khác đi so với ấn tượng về một pho tượng băng giá, không gần người thường. Là do kịch bản đang tác động? Hay là Phó Quyến trước kia chưa bao giờ để lộ ra bộ dáng thật sự nhất của mình?
“Nhưng mà ——” Vương Huyền Minh còn muốn nói gì đó, lông mày hắn nhíu chặt, vẻ lo lắng không hề tan đi vì câu trả lời của Phó Quyến.
Nhưng Phó Quyến không cho hắn cơ hội nói tiếp, nàng ngước mắt nhìn các Quỷ Tướng, quỷ binh được mời ra, miệng bình tĩnh niệm chú ngữ. Quân trận còn chưa hoàn toàn thành hình này, nhất định phải san bằng vào lúc này.
Tiếng trống ù ù vang vọng trong bóng chiều, từng lá cờ xí màu đen bỗng dưng hiện ra, quỷ binh vào trận, tiến về phía vùng đất từng là núi thây biển máu phía trước!
Thiên ngục Linh Linh, Ngũ Khí linh quân. Lãnh binh mấy triệu, trợ ta uy linh...... Nhiếp phó u ngục, vĩnh kiếp vô sinh! ①
-
Hoàng hôn tháng tư, gió xuân se lạnh cuối cùng cũng thêm mấy phần rõ rệt và ấm áp, sau khi thổi rụng hoa đào, hoa lê, ngay cả hải đường cũng đua nhau rơi xuống đất, bắt đầu tàn lụi.
Miêu Yêu A Hòa với thân hình nhanh nhẹn xuyên qua các con phố, giống như mọi ngày tuần tra lãnh thổ của mình. Đột nhiên, nó cảm nhận được một luồng sức mạnh âm lãnh hóa thành gió rét thổi tới, toàn thân lông tóc không khỏi dựng đứng lên. Tiếng “Meo ô” thê lương mà sắc bén vang lên, nó đuổi đám tiểu tùy tùng của mình đi, rồi như một cơn gió đen vượt qua bức tường trắng phủ rêu mốc, loang lổ bóng hoa, chạy về tiểu viện nhà mình.
Khoảnh khắc về đến nhà, bước chân nó bất giác nhẹ đi, bộ lông dựng đứng cũng xẹp xuống, động tác nhẹ nhàng chậm rãi như mọi buổi hoàng hôn về nhà. Lão thái thái ngồi trong sân, trước mặt bày kim chỉ, kéo, vải thêu. Lòng A Hòa lập tức mềm nhũn, nó lặng lẽ đi tới chỗ lão thái thái, cọ vào ống quần của bà.
“Là A Hòa về đấy à.” Lão thái thái nâng kính lão, cười hiền lành và ôn nhu. Lúc trẻ bà sống bằng nghề thêu thùa, nhưng giờ đã lớn tuổi, mắt không còn tinh tường, tay chân cũng không còn linh hoạt như vậy, bà đã rất lâu rồi không cầm tới kim chỉ.
A Hòa thăm dò, duỗi chân trước chống người lên, gác lên đùi lão thái thái. Trên tấm vải thêu có hai người, một con mèo. A Hòa có thể nhận ra mình và lão thái thái, nhưng người trẻ tuổi còn lại thì nó hoàn toàn không có ấn tượng.
“Meo ô?” A Hòa kêu khẽ một tiếng.
Lão thái thái cười cất đồ đi, bà vuốt đầu A Hòa, ôn tồn nói: “Gần đây ta luôn mơ thấy nàng, nàng rời đi cũng đã hơn năm mươi năm rồi nhỉ. Lúc đó khi ra đi nàng nói sẽ viết thư cho ta, tiếc thật... ta chẳng nhận được lá nào. Nàng không giống ta, người kiêu hãnh, có chí khí như nàng, sao có thể cam lòng co mình trong con hẻm nhỏ rách nát này chứ?”
A Hòa nghe mà có chút sốt ruột, rất muốn hỏi “Nàng là ai”.
Lão thái thái lòng đầy cảm khái, những chuyện xưa cũ lắng đọng bỗng dưng xao động, bà nảy sinh ý muốn giãi bày, bèn chủ động nói: “Nàng tên là Nhan Tranh Hòa, là ân nhân cứu mạng của ta, cũng là người ta chờ đợi cả đời...... Khụ khụ.” Gió đêm thổi tới, lão thái thái che miệng ho mạnh, nhưng giọng nói của bà vẫn luôn mềm mại, bà đã từng nắm bắt được một làn gió trong thời kỳ tuyệt vọng.
Bên ngoài sân. Trên tường pháp phù tỏa ra ánh sáng vàng mà mắt thường của người phàm không nhìn thấy, trên từng tấm pháp lục hiện rõ đạo văn khắc tà thần dị, ngăn chặn yêu ma tà túy ở bên ngoài. Một bóng quỷ hư ảo, sát khí đằng đằng đáp xuống bên ngoài, tay trái và đùi phải của nàng trống rỗng, trên người cũng có mấy lỗ thủng, máu không ngừng chảy xuống, đây chính là bộ dạng của nàng trước khi chết. Nàng ô ô hai tiếng, như dã thú gầm gừ, tay phải nắm chặt một cái bình nhỏ. Nàng cố gắng vượt qua bình chướng do phù lục tạo ra, nhưng luồng “khí” bị kích thích lúc đó đã hóa thành thực chất, như sóng triều vỗ vào tiểu viện.
Đống củi vốn xếp chồng ngay ngắn tự dưng đổ sập một ít, thùng nước cũng “phịch” một tiếng, tự dưng ngã lăn ra đất.
A Hòa giật mình kêu lên, thân thể bỗng dưng cứng đờ, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, đồng tử gần như híp lại thành một đường thẳng đứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận