Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính

Chương 67

Sau khi Kiếm Đạo nhập cực, vạn pháp đều có thể chém, chỉ là Khương Di Quang mới tập kiếm, căn bản chưa chạm đến chữ “Đạo” này, huống chi là “Đăng phong tạo cực”. Sau khi pháp kiếm bị cửu tiết trượng giữ chặt, Khương Di Quang xoay người đổi bước, lập tức thay đổi sách lược, ném ra những hạt phù đậu cuối cùng. Uyên Đình Nhạc Trì Hoàng Cân Lực Sĩ hiện thân, quanh thân tỏa ra một loại khí thế trầm hùng mà vững vàng, không đợi Khương Di Quang nói gì, đã một trái một phải công về phía Tà Đạo Nhân.
Khương Di Quang lùi về sau một bước, nàng rất ít trải qua cảnh tượng như vậy, không khỏi có chút thở hổn hển. Nhưng nàng không đợi hơi thở bình ổn, lại lần nữa dẫn kiếm công kích Tà Đạo Nhân. Lão gia hỏa này không chết, “Tự do” của nàng sẽ mãi như trăng trong nước, hoa trong kính, không thể nào chạm tới.
Triệu Trí, Vương Huyền Minh vẫn còn đang “Đều thiên đại Lôi công, phích lịch khắp hư không”, dùng lôi pháp và kiếm thuật kiềm chế một đạo phân thân của Tà Đạo Nhân. Còn Khương Di Quang thì đang tìm cách đánh vỡ cương khí bao quanh thân Tà Đạo Nhân. Linh tính trên cửu tiết trượng quá mạnh, nếu không phải thể lực của nàng có tăng trưởng, có lẽ ngay lần đối mặt đầu tiên, pháp kiếm trong tay đã bị đánh bay.
Phó Quyến ngồi trên xe lăn, tay trái đặt trên đùi, tay phải thì biến ảo pháp quyết, nàng một bên bình tĩnh chỉ đạo Khương Di Quang, một bên mượn bước chân của nàng để bố trí một cái trận. Mặc dù đã trải qua cả đêm nghỉ ngơi, nhưng lực lượng của nàng hao tổn rất nhiều, căn bản không thể nào khôi phục lại chỉ trong một đêm này. Sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt dán vào trán, sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, còn đôi mắt đen nhánh thâm thúy thì lại giống như vực sâu u ám khiến người ta sợ hãi.
“Lôi Hỏa sứ giả, mấy triệu Thương Long. Oanh thiên phích lịch, nhanh nhập trong phù. Lập tức tuân lệnh!” Vẫn là triệu Long Chú, nhưng lần này lại có sẵn “Rồng”, Tiểu Long huyệt nơi đây bị trảm phá, trong long mạch bị rót vào âm khí và sát khí, tràn đầy phẫn hận cùng không cam lòng đối với Tà Đạo Nhân. Sau khi triệu Long Chú hạ xuống, một luồng sát khí cường hoành phóng lên tận trời, những con rồng vốn nên được bao phủ bởi thần quang giờ lại u ám như mực, âm sát như máu. Bọn chúng cuốn theo uy thế cường đại lao xuống phía Tà Đạo Nhân!
“Chỉ là Ác Long!” Tà Đạo Nhân cười lạnh, vốn không hề để Mặc Long vào mắt, hắn tu luyện chém long thuật nên không sợ long hồn nhất. Nhưng khi luồng sát khí kia ập tới, chân khí trong cơ thể hắn bỗng nhiên bạo động, pháp lực cũng trở nên trì trệ, ngay cả lôi pháp cũng chỉ phát ra được một tiếng sấm trầm đục.
“Thiên khiển phản phệ?!” Sắc mặt Tà Đạo Nhân đột biến, hắn chợt tỉnh ngộ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hồ ly đáng chết!” Hắn đã bị con Cửu Vĩ Hồ kia mê hoặc trong lúc không hay biết!
Đánh lui hai tên Hoàng Cân Lực Sĩ, Tà Đạo Nhân nắm chặt cửu tiết trượng, tế ra hộ thân phù khăn vàng, nào ngờ hộ thân phù này chỉ ngăn cản được trong chốc lát đã bị long hồn đánh tan! Tà Đạo Nhân bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, những vết thương cũ bị cưỡng ép áp chế lúc này đều bộc phát.
“Chờ đã, chuyện của mẫu thân ta ——” Khương Di Quang còn chưa nói xong, liền thấy mấy đạo lôi đình giữa trời giáng xuống, đánh Tà Đạo Nhân này thành xác chết cháy.
Người ra tay không phải Phó Quyến, trong lòng nàng tự có chừng mực.
Khương Di Quang đột ngột quay đầu nhìn về phía Triệu Trí đang có thần sắc ngả ngớn mà đắc ý, trong mắt cuồn cuộn lửa giận.
Triệu Trí chậm rãi thu hồi lôi pháp, lau mồ hôi trên trán, cười phóng khoáng: “Không cần cảm ơn ta.”
Sắc mặt Khương Di Quang âm trầm, manh mối có thể liên quan đến mẫu thân tìm được ở Giang Thành, cứ như vậy mà đứt đoạn.
Vương Huyền Minh thở phào nhẹ nhõm: “Nếu không phải đạo nhân này lúc trước đã bị trọng thương, chỉ sợ dựa vào bốn người chúng ta, cho dù có pháp khí cũng không đối phó được.”
Cơn mưa quỷ dị trút xuống do Tiểu Long huyệt bị trảm phá đã ngừng lại cùng với cái chết của Tà Đạo Nhân, rất nhanh trời quang mây tạnh. Nếu không phải mặt đất vẫn còn ẩm ướt vết mưa, thì căn bản không thể nhận ra nơi này vừa trải qua một trận mưa.
Phó Quyến ngẩng đầu: “Khương Di Quang?”
Khương Di Quang không nói gì, nàng kiềm chế lửa giận trong lòng, mang theo kiếm nhanh chân đi về phía sơn động cách đó không xa. Cửu Vĩ Hồ còn ở trong sơn động, nàng ta đã ở cùng Tà Đạo Nhân một thời gian, có lẽ sẽ biết chút gì đó.
“Tà Đạo Nhân là do chúng ta hợp lực giải quyết, tinh hoa long mạch kia, có phải là người gặp có phần không?” Triệu Trí cười đùa hỏi Phó Quyến. Vương Huyền Minh không muốn, nhưng hắn và Vương Huyền Minh không giống nhau.
Phó Quyến che môi ho nhẹ một tiếng, nuốt ngược lại khí huyết cuồn cuộn lên tới cổ họng, nàng lạnh lùng liếc Triệu Trí một cái: “Ngươi cứ tới lấy.” Trong giọng nói lạnh nhạt ẩn chứa một luồng sát cơ lạnh thấu xương, dường như nếu Triệu Trí thật dám bước ra bước đó, pháp kiếm của nàng sẽ không chút lưu tình quét tới.
Vương Huyền Minh kéo Triệu Trí lại, hạ giọng nói: “Nhà ngươi thiếu thứ gì chứ?” Hắn vẫn còn đang thuyết phục Triệu Trí, còn Phó Quyến ở bên kia đã không để ý tới bọn hắn nữa, nàng điều khiển xe lăn đi vào trong sơn động. Chuyện này có chút khác biệt với Nam Sơn, nhưng nói cho cùng cũng là sự kéo dài của chuyện Nam Sơn.
Trong động tĩnh mịch đến rợn người. Khi tiếng bước chân của mình rõ ràng truyền vào tai, Khương Di Quang có chút hối hận vì đã hành động lỗ mãng, nhưng ngay lập tức, nàng lại cố đè nén nỗi sợ hãi đang trỗi dậy từ sâu trong lòng, nỗi đau buồn xâm chiếm tâm trí nàng. Đến khi thoát khỏi vận mệnh, phải chăng nàng sẽ lại rơi vào một vòng xoáy sâu thẳm khác? Mẫu thân nàng rốt cuộc đang ở đâu? Người khiến nàng dựa dẫm ấy, thật sự còn ở nhân gian sao?
“Khương Di Quang.” Giọng nói trầm tĩnh quen thuộc theo cơn gió lạnh từ trong động u ám truyền vào tai nàng.
Khương Di Quang cũng không quay đầu nhìn Phó Quyến, nàng tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi nhìn thấy một bức tranh cảnh ly kỳ mà mỹ lệ trong động.
Một mỹ nhân tuyệt sắc trong bộ cung trang đang ngồi bên trong lao tù, dung mạo nàng không hề khác biệt so với hình ảnh đã thấy ở Thủ Đồi động và trong huyễn cảnh lúc trước. Nhưng phía sau nàng là một gốc cây cao lớn màu tuyết trắng, một con Cửu Vĩ Hồ ưu nhã ngồi trên ngọn cây, đôi mắt cáo kia hiện lên thần tính màu vàng, dường như đang xuyên qua vô tận thời không nhìn vào nhân gian. Nhánh lá màu tuyết trắng xào xạc lay động, giữa tiếng vang nhẹ nhàng tựa chuông bạc ngân nga ấy, từng con tiểu hồ ly màu đỏ rực, màu trắng tuyết, có Tam Vĩ, Tứ Vĩ, thậm chí cả Cửu Vĩ từ hư không nhảy ra, cùng hướng mắt nhìn về phía nhân gian.
Phó Quyến hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Đây là...... Thanh Khâu trong Sơn Hải.” Vũ Vương dùng Long Mạch trấn áp Sơn Hải, mà bây giờ long mạch bị tổn hại, Sơn Hải khôi phục, Thanh Khâu hiện thế tự nhiên cũng không phải chuyện khó gì.
Tranh cảnh mông lung như vậy chỉ kéo dài mười mấy phút rồi liền tiêu tán.
Đồ Sơn Y đứng dậy, ngón tay đặt trên lồng giam bỗng dưng dùng lực, liền nghe thấy tiếng ‘xoạt xoạt’, chiếc lồng giam bằng huyền thiết khắc Phù Văn lập tức hóa thành vụn sắt màu đen bay lả tả. Nàng khẽ mỉm cười với Phó Quyến và Khương Di Quang, nói: “Chào các vị, tự giới thiệu một chút, ta là sứ giả Thanh Khâu, Đồ Sơn Y. Đúng rồi, xin giải thích một chút, đạo chấp niệm ở Thủ Đồi động kia không liên quan gì đến ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận