Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính
Chương 46
Bàn tay vận mệnh này, xem ra cũng không mạnh mẽ như tưởng tượng. Khương Di Quang thầm lầm bầm một tiếng, ném điện thoại di động xuống cạnh gối, dường như làm vậy là có thể thoát khỏi mọi phiền não.
Thế nhưng sự yên bình này không kéo dài được bao lâu, một tiếng mèo kêu nhỏ xíu truyền vào tai, theo sau đó là tiếng cào cửa khiến người ta nghiến răng.
Khương Di Quang không ghét loài mèo, sinh vật mềm mại đáng yêu này, nhưng nghe thấy tiếng mèo kêu trong một tửu điếm nơi thú cưng tuyệt tích thì cũng không phải chuyện tốt lành gì. Nàng đột ngột quay đầu, đối diện một đôi mắt màu vàng, lóe lên u quang lạnh lẽo. Mí mắt nàng run lên, một lá pháp phù nhanh chóng được nắm chặt trong lòng bàn tay, nàng vô cùng cảnh giác nhìn xem “vị khách không mời” đang cạy cửa sổ chui vào này.
Đen thui chẳng khác nào một cục than, chính là con miêu yêu nàng gặp lúc chạng vạng.
Nàng vốn không định “xen vào việc của người khác”, nhưng bây giờ “chuyện không đâu” lại tự tìm tới cửa.
“Ngươi là tu đạo sĩ.” Giọng Miêu Yêu rất trong trẻo.
Khương Di Quang: “......”
“Ngươi phải giúp ta một chuyện.” Con mèo đen bước những bước ưu nhã, nhảy lên ghế sa lon, cùng Khương Di Quang mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Khương Di Quang bị giọng điệu lẽ thẳng khí hùng của Miêu Yêu làm cho sửng sốt, nàng siết chặt pháp phù trong tay, trừng mắt hỏi: “Dựa vào cái gì?”
Mèo đen: “Nhân loại các ngươi không phải luôn chú trọng giúp đỡ kẻ yếu, vạn tộc một nhà sao?”
Khương Di Quang thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi tìm nhầm người rồi, ta không phải người của Huyền Chân Đạo Đình.” Nàng thậm chí còn chẳng được tính là có “hợp đồng lao động”. Mấy tinh quái này gặp nạn thì đi cầu cứu đạo đình ấy, chẳng liên quan nửa xu đến nàng.
“Nhưng ngươi là tu đạo sĩ Thần Châu.” Giọng điệu mèo đen đặc biệt cố chấp, dường như trong mắt nó không hề có sự phân chia đạo đình hay không phải đạo đình.
Khương Di Quang thấy Miêu Yêu không có ý định làm hại người, dần dần thả lỏng cảnh giác. Nàng mỉm cười nhẹ nói: “Nhưng ta không muốn giúp ngươi.” Bản thân nàng vẫn còn là thái điểu mới ra đời, nào dám quản chuyện của người khác? Hơn nữa, cẩu hệ thống cũng không hề nhắc nhở nàng, chứng tỏ chuyện này không liên quan đến tuyến chính, nàng việc gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ? Giây phút này, Khương Di Quang đã phát huy triệt để đặc chất “điểm anh hùng bằng không” của mình.
Mèo đen không nổi giận, nó ngẩng đầu hoang mang nhìn Khương Di Quang, một lát sau nhảy lên giường, nghiêng người về phía Khương Di Quang, để lộ cái bụng mềm mại.
Khương Di Quang: “......” Nàng là loại người sẽ bị cái bụng lông xù mua chuộc sao? Ý nghĩ này vừa nảy ra, đôi bàn tay tội lỗi không bị khống chế kia đã đặt lên cái bụng mềm mại của mèo đen mà xoa nhẹ một cái.
Mặc dù thường ngày hay luồn lách trong phố lớn ngõ nhỏ, nhưng dù sao cũng là Miêu Yêu đã mở linh trí, hoàn toàn khác biệt với lũ mèo hoang đầu đường, con mèo đen rất giỏi tự chải chuốt. Bộ lông đen kịt bóng mượt vừa mềm mại vừa mịn màng, cái bụng hơi hồng lộ ra lại càng mềm mại, giống như một vũng nước ấm áp. Thủ pháp vuốt mèo của Khương Di Quang có thể nói là thô vụng, nhưng tiểu hắc miêu vẫn thích ý híp mắt, phát ra tiếng kêu hô lỗ hô lỗ.
Con miêu yêu này đại khái chưa từng trải qua sự đời đánh đập, đến bây giờ vẫn còn tỏ ra một vẻ ngây thơ. Khương Di Quang rất nhanh đã phán đoán được điều này từ phản ứng của Miêu Yêu. Phải biết rằng để lộ bụng là một hành vi cực kỳ nguy hiểm, nếu nàng thật sự cất ý đồ xấu, có lẽ tiểu yêu này đã sớm biến thành một bãi mèo bánh.
Vài phút sau, Khương Di Quang mới thu tay lại, nở một nụ cười mang theo ba phần thận trọng. Nàng đưa tay vuốt lại mái tóc mái rủ xuống, che đi đôi mắt sáng rực, khẽ mở môi nói: “Chuyện gì? Ngươi nói đi. Nhưng ta cảnh cáo trước, ta không nhất định có thể giúp được.”
Lời “không nhất định” của Khương Di Quang trực tiếp bị Miêu Yêu xem nhẹ, nó xoay người một cái, giẫm lên chăn mền đối mặt với Khương Di Quang. Sau khi ung dung liếm liếm móng vuốt, nó nói ra: “Ta tên A Hòa, chủ nhân của ta là lão thái thái ngươi đã gặp lúc trước.”
Khương Di Quang lập tức nhớ tới bà lão nhặt ve chai mặc bộ đồ màu xám tro kia, kinh ngạc nhìn mèo đen A Hòa nói: “Âm khí trên người bà ấy là do ngươi?”
“Không phải!” Toàn thân lông A Hòa dựng đứng, lộ ra bộ dạng như bị Khương Di Quang sỉ nhục, nó tức giận trừng mắt Khương Di Quang, nói thẳng: “Có quỷ tới cửa.”
Khương Di Quang lại hỏi: “Ngươi không giải quyết được à?”
Con ngươi A Hòa đảo một vòng: “Miêu Miêu Miêu.”
Khương Di Quang hiểu ra, con mèo đen này mặc dù thành tinh, nhưng lại chẳng có bản lĩnh gì. Nàng chống cằm suy nghĩ một hồi, lại hỏi: “Vậy sao ngươi không trực tiếp đi tìm Huyền Chân Đạo Đình? Ta nhớ mỗi thành thị đều có bộ môn đặc thù mà nhỉ? Hay là nói...... Ngươi cũng không có đăng ký trong danh sách, là dã yêu trong tòa thành thị này?”
Trong ánh mắt A Hòa lướt qua một tia cảnh giác lạnh lẽo, nó lui về sau một bước, hướng phía Khương Di Quang nhe răng trợn mắt. Nó thật sự không có giấy chứng nhận từ Huyền Chân Đạo Đình, thậm chí còn luôn lẩn trốn những người vừa nhìn là biết đến từ cơ quan của đạo đình. Nếu như bị người của đạo đình biết, cấm nó cùng chủ nhân sinh hoạt chung một chỗ thì làm sao bây giờ? Nó không thể mạo hiểm như vậy.
“10 năm trước, ta hấp hối ngã trong rãnh nước bẩn, được chủ nhân nhặt về, bà ấy đã chăm sóc ta thời gian lâu như vậy, ta cùng với bà ấy sống nương tựa lẫn nhau, không thể rời đi bà ấy.” A Hòa nghiêm túc mở miệng.
Nghe lời Miêu Yêu A Hòa nói, trong nháy mắt Khương Di Quang nảy sinh mấy phần đồng cảm, nàng ngẫm nghĩ một hồi, hỏi: “Con quỷ đó là chuyện gì xảy ra? Là bà ấy dính phải âm khí ở nơi khác? Hay là người thân quen biết nào đó hồi hồn?”
“Không phải đâu!” A Hòa trực tiếp phủ định suy đoán của Khương Di Quang. Mấy năm đầu nó theo lão thái thái, có lẽ chưa khai linh trí, vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, ba năm trước đây, đầu óc nó không biết làm sao bỗng nhiên linh quang hẳn lên. Nó nghĩ một hồi, hồi đáp: “Chủ nhân rất ít ra ngoài đi lại, cũng không đi qua nơi nào âm khí thịnh, về phần thân bằng hảo hữu, dù sao trong mười năm này ta không có gặp bọn hắn qua lại.”
“A?” Khương Di Quang một mặt kinh ngạc, đến tuổi của lão thái thái, thấy thế nào cũng nên con cháu đầy đàn chứ nhỉ? Nàng nghĩ thầm, cũng liền hỏi như vậy ra.
“Chủ nhân bà ấy không có giao——” A Hòa hiểu được không ít từ ngữ giữa người với người, tại thời điểm hai chữ kia sắp thốt ra, nó ngạnh sinh sinh nén trở về, chuyển đổi thành nhân loại thường dùng từ ngữ, “Kết hôn.”
“Vậy à......” Khương Di Quang kéo dài ngữ điệu, một lát cũng nghĩ không thông nguyên nhân. Nàng liếc A Hòa một cái, hỏi: “Con quỷ kia mỗi đêm đều tới sao?”
A Hòa lắc đầu: “Không có.” Nó cào một móng vuốt lên chăn của Khương Di Quang, mang theo vài phần không kiên nhẫn thúc giục nói: “Mau cùng ta đi!”
Thế nhưng sự yên bình này không kéo dài được bao lâu, một tiếng mèo kêu nhỏ xíu truyền vào tai, theo sau đó là tiếng cào cửa khiến người ta nghiến răng.
Khương Di Quang không ghét loài mèo, sinh vật mềm mại đáng yêu này, nhưng nghe thấy tiếng mèo kêu trong một tửu điếm nơi thú cưng tuyệt tích thì cũng không phải chuyện tốt lành gì. Nàng đột ngột quay đầu, đối diện một đôi mắt màu vàng, lóe lên u quang lạnh lẽo. Mí mắt nàng run lên, một lá pháp phù nhanh chóng được nắm chặt trong lòng bàn tay, nàng vô cùng cảnh giác nhìn xem “vị khách không mời” đang cạy cửa sổ chui vào này.
Đen thui chẳng khác nào một cục than, chính là con miêu yêu nàng gặp lúc chạng vạng.
Nàng vốn không định “xen vào việc của người khác”, nhưng bây giờ “chuyện không đâu” lại tự tìm tới cửa.
“Ngươi là tu đạo sĩ.” Giọng Miêu Yêu rất trong trẻo.
Khương Di Quang: “......”
“Ngươi phải giúp ta một chuyện.” Con mèo đen bước những bước ưu nhã, nhảy lên ghế sa lon, cùng Khương Di Quang mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Khương Di Quang bị giọng điệu lẽ thẳng khí hùng của Miêu Yêu làm cho sửng sốt, nàng siết chặt pháp phù trong tay, trừng mắt hỏi: “Dựa vào cái gì?”
Mèo đen: “Nhân loại các ngươi không phải luôn chú trọng giúp đỡ kẻ yếu, vạn tộc một nhà sao?”
Khương Di Quang thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi tìm nhầm người rồi, ta không phải người của Huyền Chân Đạo Đình.” Nàng thậm chí còn chẳng được tính là có “hợp đồng lao động”. Mấy tinh quái này gặp nạn thì đi cầu cứu đạo đình ấy, chẳng liên quan nửa xu đến nàng.
“Nhưng ngươi là tu đạo sĩ Thần Châu.” Giọng điệu mèo đen đặc biệt cố chấp, dường như trong mắt nó không hề có sự phân chia đạo đình hay không phải đạo đình.
Khương Di Quang thấy Miêu Yêu không có ý định làm hại người, dần dần thả lỏng cảnh giác. Nàng mỉm cười nhẹ nói: “Nhưng ta không muốn giúp ngươi.” Bản thân nàng vẫn còn là thái điểu mới ra đời, nào dám quản chuyện của người khác? Hơn nữa, cẩu hệ thống cũng không hề nhắc nhở nàng, chứng tỏ chuyện này không liên quan đến tuyến chính, nàng việc gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ? Giây phút này, Khương Di Quang đã phát huy triệt để đặc chất “điểm anh hùng bằng không” của mình.
Mèo đen không nổi giận, nó ngẩng đầu hoang mang nhìn Khương Di Quang, một lát sau nhảy lên giường, nghiêng người về phía Khương Di Quang, để lộ cái bụng mềm mại.
Khương Di Quang: “......” Nàng là loại người sẽ bị cái bụng lông xù mua chuộc sao? Ý nghĩ này vừa nảy ra, đôi bàn tay tội lỗi không bị khống chế kia đã đặt lên cái bụng mềm mại của mèo đen mà xoa nhẹ một cái.
Mặc dù thường ngày hay luồn lách trong phố lớn ngõ nhỏ, nhưng dù sao cũng là Miêu Yêu đã mở linh trí, hoàn toàn khác biệt với lũ mèo hoang đầu đường, con mèo đen rất giỏi tự chải chuốt. Bộ lông đen kịt bóng mượt vừa mềm mại vừa mịn màng, cái bụng hơi hồng lộ ra lại càng mềm mại, giống như một vũng nước ấm áp. Thủ pháp vuốt mèo của Khương Di Quang có thể nói là thô vụng, nhưng tiểu hắc miêu vẫn thích ý híp mắt, phát ra tiếng kêu hô lỗ hô lỗ.
Con miêu yêu này đại khái chưa từng trải qua sự đời đánh đập, đến bây giờ vẫn còn tỏ ra một vẻ ngây thơ. Khương Di Quang rất nhanh đã phán đoán được điều này từ phản ứng của Miêu Yêu. Phải biết rằng để lộ bụng là một hành vi cực kỳ nguy hiểm, nếu nàng thật sự cất ý đồ xấu, có lẽ tiểu yêu này đã sớm biến thành một bãi mèo bánh.
Vài phút sau, Khương Di Quang mới thu tay lại, nở một nụ cười mang theo ba phần thận trọng. Nàng đưa tay vuốt lại mái tóc mái rủ xuống, che đi đôi mắt sáng rực, khẽ mở môi nói: “Chuyện gì? Ngươi nói đi. Nhưng ta cảnh cáo trước, ta không nhất định có thể giúp được.”
Lời “không nhất định” của Khương Di Quang trực tiếp bị Miêu Yêu xem nhẹ, nó xoay người một cái, giẫm lên chăn mền đối mặt với Khương Di Quang. Sau khi ung dung liếm liếm móng vuốt, nó nói ra: “Ta tên A Hòa, chủ nhân của ta là lão thái thái ngươi đã gặp lúc trước.”
Khương Di Quang lập tức nhớ tới bà lão nhặt ve chai mặc bộ đồ màu xám tro kia, kinh ngạc nhìn mèo đen A Hòa nói: “Âm khí trên người bà ấy là do ngươi?”
“Không phải!” Toàn thân lông A Hòa dựng đứng, lộ ra bộ dạng như bị Khương Di Quang sỉ nhục, nó tức giận trừng mắt Khương Di Quang, nói thẳng: “Có quỷ tới cửa.”
Khương Di Quang lại hỏi: “Ngươi không giải quyết được à?”
Con ngươi A Hòa đảo một vòng: “Miêu Miêu Miêu.”
Khương Di Quang hiểu ra, con mèo đen này mặc dù thành tinh, nhưng lại chẳng có bản lĩnh gì. Nàng chống cằm suy nghĩ một hồi, lại hỏi: “Vậy sao ngươi không trực tiếp đi tìm Huyền Chân Đạo Đình? Ta nhớ mỗi thành thị đều có bộ môn đặc thù mà nhỉ? Hay là nói...... Ngươi cũng không có đăng ký trong danh sách, là dã yêu trong tòa thành thị này?”
Trong ánh mắt A Hòa lướt qua một tia cảnh giác lạnh lẽo, nó lui về sau một bước, hướng phía Khương Di Quang nhe răng trợn mắt. Nó thật sự không có giấy chứng nhận từ Huyền Chân Đạo Đình, thậm chí còn luôn lẩn trốn những người vừa nhìn là biết đến từ cơ quan của đạo đình. Nếu như bị người của đạo đình biết, cấm nó cùng chủ nhân sinh hoạt chung một chỗ thì làm sao bây giờ? Nó không thể mạo hiểm như vậy.
“10 năm trước, ta hấp hối ngã trong rãnh nước bẩn, được chủ nhân nhặt về, bà ấy đã chăm sóc ta thời gian lâu như vậy, ta cùng với bà ấy sống nương tựa lẫn nhau, không thể rời đi bà ấy.” A Hòa nghiêm túc mở miệng.
Nghe lời Miêu Yêu A Hòa nói, trong nháy mắt Khương Di Quang nảy sinh mấy phần đồng cảm, nàng ngẫm nghĩ một hồi, hỏi: “Con quỷ đó là chuyện gì xảy ra? Là bà ấy dính phải âm khí ở nơi khác? Hay là người thân quen biết nào đó hồi hồn?”
“Không phải đâu!” A Hòa trực tiếp phủ định suy đoán của Khương Di Quang. Mấy năm đầu nó theo lão thái thái, có lẽ chưa khai linh trí, vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, ba năm trước đây, đầu óc nó không biết làm sao bỗng nhiên linh quang hẳn lên. Nó nghĩ một hồi, hồi đáp: “Chủ nhân rất ít ra ngoài đi lại, cũng không đi qua nơi nào âm khí thịnh, về phần thân bằng hảo hữu, dù sao trong mười năm này ta không có gặp bọn hắn qua lại.”
“A?” Khương Di Quang một mặt kinh ngạc, đến tuổi của lão thái thái, thấy thế nào cũng nên con cháu đầy đàn chứ nhỉ? Nàng nghĩ thầm, cũng liền hỏi như vậy ra.
“Chủ nhân bà ấy không có giao——” A Hòa hiểu được không ít từ ngữ giữa người với người, tại thời điểm hai chữ kia sắp thốt ra, nó ngạnh sinh sinh nén trở về, chuyển đổi thành nhân loại thường dùng từ ngữ, “Kết hôn.”
“Vậy à......” Khương Di Quang kéo dài ngữ điệu, một lát cũng nghĩ không thông nguyên nhân. Nàng liếc A Hòa một cái, hỏi: “Con quỷ kia mỗi đêm đều tới sao?”
A Hòa lắc đầu: “Không có.” Nó cào một móng vuốt lên chăn của Khương Di Quang, mang theo vài phần không kiên nhẫn thúc giục nói: “Mau cùng ta đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận