Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính

Chương 112

Khương Di Quang mắt cũng không chớp nói: “Vậy thì cứ để ta của tương lai đau đầu đi.” Lúc này nàng không thể nghĩ được quá nhiều chuyện như vậy. Nhân dịp Đồ Sơn Y đang có vẻ tâm trạng tốt, nàng lại tranh thủ thời gian hỏi: “Phía bắc Xích Thủy ở Sơn Hải giới có dị trạng gì không? ‘Khí của Nữ Bạt’ chảy vào nhân gian, gây ra Quỷ Vương bạo động.”
“Nữ Bạt?” Trên mặt Đồ Sơn Y lộ ra vẻ kinh ngạc. “Phải.” Khương Di Quang gật đầu. “Nhưng phía bắc Xích Thủy cũng không có dị trạng.” Đồ Sơn Y như có điều suy nghĩ. Sau trận chiến Trác Lộc, thiên nữ Nữ Bạt cũng không trở về Côn Lôn, mà ở lại phía Bắc Xích Thủy để trấn áp hỏa mạch. Ban đầu mọi người còn có thể nhìn thấy nữ tử áo xanh đi lại bên bờ Xích Thủy, nhưng theo thời gian trôi qua, Sơn Hải giới ít có tin đồn về nàng, dường như nàng cũng giống như rất nhiều thần linh khác, đã rơi vào giấc ngủ dài dằng dặc. Phó Quyến bỗng nhiên nói: “Lúc trước ngươi có thể từ khe nứt Sơn Hải tiến vào Nhân Gian giới, có lẽ những người khác cũng có thể?”
Đồ Sơn Y không nhịn được cười lên: “Khe nứt Sơn Hải đâu có dễ dàng xuyên qua như vậy? Nếu không phải bản thân có lực lượng thần tính, có thể sẽ bị xé thành mảnh nhỏ trong phong bạo không gian.” Ánh mắt của nàng rời khỏi người Khương Di Quang, rơi xuống đùi Phó Quyến, “Bên Côn Lôn bị cuốn vào chiến sự, chúng ta chức trách tại thân, không tiện đến đó, nhưng bên trong Thanh Khâu cũng có thể tìm được bảo dược tương tự. Mặc dù không thể trị tận gốc, nhưng ít nhất có thể làm cho ngươi đứng lên được. Có điều ngươi phải tự mình đến Thanh Khâu một chuyến, linh tính ở Nhân Gian giới không đủ, linh dược mang ra ngoài sẽ bị hao mòn dược tính.”
Vết thương ở chân chính là khúc mắc trong lòng Phó Quyến. Nghe được lời của Đồ Sơn Y, mắt Khương Di Quang lập tức trợn lớn, đột nhiên quay đầu nhìn Phó Quyến. Một khi cơ thể thành đạo có thể hoàn mỹ, vậy thì đạo cốt của nàng sẽ không còn bị áp chế nữa, đến lúc đó sẽ lấy “tư thế toàn thắng” trở lại nhân gian ư? Khương Di Quang thầm nghĩ, nhưng rất nhanh, nàng lại gạt những tình tiết đến từ tiểu thuyết “Long Ngạo Thiên đánh mặt” ra khỏi đầu, mà nghĩ đến dáng vẻ vạn người ngưỡng mộ của Phó Quyến sau khi trở thành khôi thủ đạo môn. Đứng trên đỉnh nhân thế, đó sẽ là mộng tưởng cuối cùng của Phó Quyến sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận