Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính

Chương 132

Ngay lúc suy nghĩ trong đầu Khương Di Quang lóe lên, một trận tiếng oanh minh ong ong ong truyền ra. Sau khi Bát Kỳ Đại Xà bị chém, từ trường hỗn loạn dần dần khôi phục trật tự, máy bay trực thăng chuyên chở huyền binh cũng dựa vào tin tức của Đào Quân Nhiên tìm được vị trí, từ từ tiếp cận mục tiêu, khiến Cửu Anh rơi vào phạm vi công kích của huyền binh! “Mau lui!” Đào Quân Nhiên lại buông ra hai chữ. Cửu Anh cười nhạo một tiếng, nhìn dò xét Đào Quân Nhiên, rồi ngẩng đầu nhìn chiếc máy bay trực thăng ẩn hiện một góc trong mây, mỉm cười nói: “Đây chính là lực lượng của nhân loại các ngươi sao? Ta đến nhân gian được một thời gian rồi, ta biết những thứ này, uy lực của chúng đủ mạnh, nhưng thứ này chỉ có thể đối phó đồng bào các ngươi thôi, còn về phần Thần kỳ, Sơn Hải đại yêu, e rằng ngay cả phòng ngự linh tính cũng không đánh tan nổi.”
Đào Quân Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Cửu Anh, đồng thời chỉ tay quét về phía trước, lôi đình đột nhiên sinh ra, hắn tu luyện Thượng Thanh hành quyết, đi theo lôi đình chính đạo, lại phụ trợ bằng kỳ môn chi thuật, có thể tạm thời kiềm chế được một hai. Về phần Cửu Anh —— Sơn Hải đại yêu này chẳng mấy chốc sẽ biết cái giá của việc khinh thường nhân gian là gì. Dường như đạo đạn huyền binh đã xác định vị trí và được bắn xuống, với bản lĩnh của Cửu Anh, muốn tránh né vụ oanh tạc thực ra cũng không khó. Nhưng nàng lại không làm vậy, thậm chí lười tránh thoát pháp trận giam cầm của Đào Quân Nhiên, trong mắt lóe lên một tia hung ác, vật hình tròn trong tay trái và tay phải bị nàng ném ra ngoài, hóa thành hai Thủy Long một xanh một đỏ xông thẳng lên trời! Giữa lúc hai luồng lực lượng va chạm, huyền binh ầm vang phát nổ, tạo thành một đám mây hình nấm. Mà gần như ngay khoảnh khắc vụ nổ xảy ra, Đào Quân Nhiên liền phất tay áo quét qua, dùng độn quang cuốn lấy những người ở gần, cấp tốc rời xa! Một tiếng thét thê lương chói tai lấn át tiếng nổ của huyền binh, giữa không trung đầu tiên hiện lên hình tướng xà quái chín đầu, ngay sau đó pháp tướng vỡ nát, hào quang đỏ lam phóng lên tận trời, thoáng chốc liền biến mất không còn tăm hơi. “Không chết......” Giọng Đào Quân Nhiên có chút nặng nề, dù đã sớm có dự liệu như vậy, nhưng khi thấy Cửu Anh đào thoát, lòng Đào Quân Nhiên vẫn chìm xuống đáy cốc. Hắn cũng không nói nhiều với đệ tử đạo đình, mà ánh mắt quét một vòng, phun ra một ngụm trọc khí, ôn tồn nói: “Trở về trị thương đi.”
Nói xong, hắn lại quay đầu nhìn Phó Quyến, mang theo vài phần kinh ngạc nói: “Chân của ngươi ——”
Giữa lông mày Phó Quyến tràn đầy vẻ mệt mỏi, nàng nhẹ nhàng đáp: “Ừm, có thể đứng lên rồi.”
Đào Quân Nhiên gật đầu, thật ra hắn có không ít điều muốn hỏi, nhưng tình huống trước mắt xem ra đều không thích hợp, chỉ có thể nuốt nghi vấn vào trong. -
Bị thương, Khương Di Quang gắng gượng cho đến khi được đưa lên xe cứu thương mới nhắm mắt lại chìm vào mê ngủ. Ngũ tạng lục phủ chảy máu, xương sườn gãy......
Bạn cần đăng nhập để bình luận