Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính

Chương 192

Tu sĩ Đạo đình đã đến Sơn Hải, Khương Di Quang đương nhiên cũng đi theo. Chỉ là nàng và Phó Quyến không giống đám tu sĩ kia tiếp nhận sự thao luyện của chiến sĩ Thanh Khâu, mà là đặt hết tâm thần lên quả trứng Kim Ô kia —— dưới sự giật dây của trắng trạch, các nàng vẫn là đem trứng Kim Ô đưa vào Sơn Hải, đồng thời có kế hoạch tìm đến ngọn núi nơi mặt trời mọc mặt trời lặn, để ấp chút linh tính ấy. Trong phòng, Khương Di Quang đang cúi đầu lật xem thư tịch. Nàng vẫn cho rằng nơi mặt trời mọc mặt trời lặn là ở Thang Cốc, dù sao trong « Sơn Hải Kinh » có ghi chép: “Trên Thang Cốc có cây phù tang, là nơi mười mặt trời tắm gội, ở phía bắc tộc Răng Đen. Ở trong nước, có cây lớn, chín mặt trời ở nhánh dưới, một mặt trời ở nhánh trên.” Mặc dù chín mặt trời đã bị Nghệ bắn rơi, vậy thì Kim Ô còn lại chắc cũng sẽ không chuyển đi nơi khác đâu nhỉ? Nhưng sau khi thảo luận cùng trắng trạch, mới phát hiện trong điển tịch có rất nhiều ngọn núi là nơi mặt trời mọc mặt trời lặn. “Đại Ngôn, Đại Hoang chi sơn; Hợp Hư, Thường Dương Chi Sơn... Khe Minh Tuấn Tật, Phương Sơn...” Khương Di Quang đóng sập sách lại, nhìn Phó Quyến đang có thần sắc lãnh đạm, rồi nói: “Trong Đại Hoang tổng cộng có bảy cặp núi là nơi mặt trời mặt trăng ra vào, muốn ấp trứng Kim Ô, nên chọn nơi nào đây?”
“Phải xem bản đồ Sơn Hải. Bảy ngọn núi nơi mặt trời mặt trăng đi ra, từ nam đến bắc, lần lượt là Đại Ngôn, Hợp Hư, Minh Tinh...” Phó Quyến lấy ra một cuộn bản đồ, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm lên ký hiệu ngọn núi bên trên, chậm rãi giải thích, “Phải kết hợp với tiết khí nhân gian để xem, bảy cặp núi mặt trời mặt trăng này thực ra tượng trưng cho quỹ đạo của mặt trời từ hạ chí đến đông chí. Bây giờ đông chí vừa qua không lâu, nơi mặt trời mọc là ở Đại Ngôn, nơi mặt trời lặn là ở Đại Hoang chi sơn.”
Nghe những kiến thức kết hợp thiên văn địa lý với năm tháng tiết khí, Khương Di Quang chỉ thấy đau đầu, nàng lặng lẽ ngắm nhìn Phó Quyến đang phân tích với giọng ấm áp, đầu óc đã hoàn toàn trống rỗng. Đủ loại tên núi Đại Hoang dần dần lu mờ trong ấn tượng, mà gương mặt, mày mắt của Phó Quyến thì lại càng ngày càng rõ ràng, giống như một bức tranh vĩnh viễn không phai màu, tồn tại trong trí nhớ. Vận mệnh sao lại khiến nàng biến thành dáng vẻ đó chứ? Mà bây giờ đã mất đi sự ràng buộc của vận mệnh, cuối cùng sẽ đi đến con đường nào đây? Lời nói của Phó Quyến bất giác dừng lại, nàng đã nhận ra ánh mắt của Khương Di Quang, trong một khoảng lặng, hai người nhìn nhau. Ký ức về quá khứ và những gì không tồn tại ở hiện thế thoáng hiện trong đầu, quá khứ, hiện tại, tương lai...
Bạn cần đăng nhập để bình luận