Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính
Chương 171
Nữ Bạt hỏi: “Trong thiên hạ này, kẻ ngã xuống, người chết đi nhiều đến ngàn vạn, những chuyện xảy ra trong một sát na nhiều không đếm xuể. Có thể nói là có mối liên hệ tất yếu nào sao?” Phó Quyến trầm giọng nói: “Nhưng Kiến Mộc là do Hoàng Đế chặt lấy, tính chất này hoàn toàn khác biệt với việc tàn lụi tự nhiên.” Nữ Bạt: “Nhưng Hiên Viên Đế cũng không cho chúng ta câu trả lời, không ai biết vì sao hắn lại chặt ngã Kiến Mộc. Có điều trước nay hắn vẫn chủ trương cắt đứt Nhân Thần chi thông, chặt cây Kiến Mộc có lẽ chỉ là bước đầu tiên? Dù sao Kiến Mộc cũng là cầu thang nối liền nhân gian và thiên thượng.” Phó Quyến lại hỏi: “Kiến Mộc vẫn còn chứ?” Nữ Bạt trầm ngâm một lát, không chắc chắn lắm nói: “Rất khó nói.” Nàng nhún vai, “Ở Hiên Viên Khâu có Bạch Trạch, lại còn có tên ăn hàng như Tấn Vân Thị chi tử, không chừng đã đem Kiến Mộc đốt đi rồi. Loại gỗ thần thánh đó mà làm củi lửa, thịt nướng ra có lẽ còn ngon hơn mấy phần?” Khương Di Quang mí mắt giật một cái, kinh nghi bất định nói: “Tấn Vân Thị chi tử?” Trong miêu tả của Nữ Bạt, quan hệ của hắn với Bạch Trạch dường như cũng không tệ lắm? Nhưng đây không phải là hung thú con ác thú sao? “Đúng vậy.” Nữ Bạt xúc động nói, “Bọn hắn từng đến Tây Côn Lôn, muốn tìm kiếm hương liệu gì đó trong hoa viên phía sau, cuối cùng bị Lục Ngô giận tới cực điểm ném ra ngoài. Tiểu tử Tấn Vân Thị kia, đối với đồ ăn cố chấp đến mức như si như cuồng, lúc trước còn suýt nữa vì ăn uống mà làm lỡ quân cơ, bị Tấn Vân Thị đánh cho một trận hung hăng.” Khương Di Quang chợt hiểu ra, trong miêu tả của Nữ Bạt khả năng lớn là phiên bản thiếu niên, còn chưa hoàn toàn trở thành “Con ác thú” lệch lạc kia, nhưng sau này bọn hắn làm sao lại biến thành “Tứ hung” bị thiên hạ chán ghét, trục xuất ra bên ngoài chứ? “Nếu các ngươi muốn xem Kiến Mộc, ta có thể hỏi giúp các ngươi một chút.” Giọng nói ôn hòa của Nữ Bạt truyền đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của Khương Di Quang. “Vậy làm phiền tiền bối.” Khương Di Quang cảm kích cười một tiếng. Nữ Bạt cười cười, lại nói: “Các ngươi cứ ở lại Xích Thủy trước đi.” Thế giới Thượng Cổ Sơn Hải Đại Hoang, bao la xa xăm mà cô tịch. Phía trên Xích Thủy. Mặc dù hỏa mạch đã mất kiểm soát, nhưng có Nữ Bạt trấn giữ, không một tia sát khí hay Viêm Khí nào tràn ra ngoài, căn bản không có cảnh tượng đất đai khô cằn nghìn dặm. Khương Di Quang ngồi trên một tảng đá bên bờ sông, mồ hôi chảy xuống trán, tay phải nàng đè lên thanh đạo cô kiếm, đang hồi tưởng lại những thiếu sót trong kiếm thức lúc trước. Cùng là Côn Lôn Thiên Nữ, Nữ Bạt và Cửu Thiên Huyền Nữ đồng nguyên, mặc dù tu hành không cùng một đạo, nhưng về kiếm thuật cũng đủ để chỉ điểm một hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận