Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính
Chương 9
—— Đôi mắt của nàng thật xinh đẹp.
Câu nói này tràn ngập trong đầu Khương Di Quang, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên vị ngọt, phảng phất như bị người ta nhét vào trong bình mật ong.
Lục Yểu Điệu không chú ý đến thần sắc của Khương Di Quang, chỉ là trước đó đã nhận ra một sự gấp gáp từ lời nói và hành động của Khương Di Quang, lúc này sắp đến cửa, liền kéo Khương Di Quang đang bước đi không nổi.
Lòng cảnh giác của Phó Quyến được duy trì mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Khương Di Quang mới buông xuống.
Nàng tuy không sợ Khương Di Quang, nhưng cũng không có nghĩa là nàng muốn gây ra trò cười trước mặt mọi người cùng với Khương Di Quang.
Ngôn hành cử chỉ của Khương Di Quang hai ngày nay có chút dị thường, không biết là thật sự đã nghĩ thông suốt rồi, hay là khúc nhạc dạo trước cơn bão tố. Nàng buông mi mắt âm thầm suy nghĩ, mãi cho đến khi người hầu bưng cà phê đi tới, mới đột ngột rút tinh thần đang đắm chìm trong thế giới của bản thân ra, lễ phép nói một tiếng “Tạ ơn”.
“Nàng...... không có làm gì chứ?” Thanh âm của Vương Huyền Minh rất nhẹ, xen lẫn một tia lo lắng không dễ dàng phát giác.
Phó Quyến làm sao không biết người hắn chỉ là Khương Di Quang? Chỉ là đây là chuyện riêng của nàng, nàng không có nửa điểm ý định thổ lộ cùng người ngoài.
“Ta thấy thiếp mời trên diễn đàn.” Phó Quyến ngước mắt, đối mặt với ánh mắt của Vương Huyền Minh, thản nhiên nói, “Số người kết duyên không ngừng tăng lên, ai cũng nói mình tâm tưởng sự thành.”
“Sự tình ra khác thường tất có yêu. Nếu là yêu vật quấy phá, đó chính là nghiệt duyên.” Vương Huyền Minh nhíu mày suy nghĩ một lát, lại nói, “Ta đã tra duyệt danh sách của đạo đình, các hồ yêu đăng ký trong danh sách ở Thẩm Thành đều tự chứng minh không liên quan đến Hồ Tiên Miếu, có thể là từ bên ngoài đến, hoặc là ——”
Không đợi Vương Huyền Minh nói xong, Phó Quyến liền tiếp lời: “Vừa mới thức tỉnh.”
Mười năm nay, linh khí ở Thần Châu dồi dào hơn không ít so với quá khứ, đạo đình gọi đó là “Linh khí khôi phục”. Vào thời đại linh khí thiếu thốn trước đây, căn cốt dựa vào huyết thống kế thừa, cho nên tứ đại gia tộc là chủ lưu của huyền giới. Nhưng cùng với sự phun trào của linh triều, ngày càng nhiều người bình thường cũng một bước chân vào thế giới mà trước đây họ vốn nhìn không thấy, sờ không được này.
Mà Huyền Chân Đạo Đình chính là cơ cấu đặc thù trực thuộc quốc gia, chuyên quản lý loại người này.
“Linh khí khôi phục” còn mang đến những biến hóa mới cho thế giới: đại yêu vốn ngủ say nay thức tỉnh, cây cỏ động vật khai mở linh trí, bách quỷ dạ hành...... Rất khó nói đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Vương Huyền Minh lại nói: “Nếu đạo đình đã giao nhiệm vụ xuống, chứng tỏ độ nguy hiểm thấp. Chúng ta nghĩ cách tiếp xúc nó, đưa nó ghi vào danh sách của đạo đình. Trưa mai qua đó, ngươi thấy thế nào?”
Phó Quyến nhẹ nhàng gật đầu.
Vương Huyền Minh thấy vậy thở phào một hơi, vừa tỉ mỉ kể chuyện về Hồ Tiên Miếu, vừa nhìn sắc mặt Phó Quyến, sợ nàng có chút nào không hài lòng.
Đầu kia, Khương Di Quang bị Lục Yểu Điệu kéo ra ngoài, sau khi cách xa Phó Quyến, tinh thần nàng tỉnh táo hơn không ít.
“Khương Khương, chúng ta còn chưa nói chuyện Hồ Tiên Miếu.” Lục Yểu Điệu vỗ đầu một cái, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Khương Di Quang, nói, “Chọn ngày không bằng đụng ngày, vậy mai đi luôn nhé, thế nào?”
Chương 6
Hồ Tiên Miếu nằm trên Nam Sơn ở vùng ngoại ô thành phố.
Mấy năm trước trên khắp núi đồi đều trồng hoa mai, nhưng vì một buổi ngắm hoa “Hoa đào ước” của Thẩm Thành, người ta đã tốn đại công phu đổi hoa mai thành hoa đào. Ban đầu trên mạng chửi rủa không ngớt, nói chính phủ toàn làm chuyện không ra gì, nhưng về sau khi đã quen với cảnh “Đào chi yêu yêu”, thì không còn ai nhắc đến “hoa mai” nữa.
Trời đẹp, thời gian hẹn là một ngày đẹp trời gió xuân phơi phới.
Cái cớ “trời mưa nên không muốn ra ngoài” mà Khương Di Quang chuẩn bị sẵn không có đất dụng võ, đành phải miễn cưỡng thay một bộ đồ leo núi thoải mái dưới tiếng thúc giục như gọi hồn của Lục Yểu Điệu.
Hệ thống không đưa ra nhắc nhở, nhưng trực giác mách bảo nàng rằng rất có khả năng sẽ gặp Phó Quyến ở Nam Sơn, người mà mới sáng sớm đã không thấy tăm hơi đâu.
“Thật sự muốn đi sao?” Đến lúc ngồi trên xe sắp xuất phát, Khương Di Quang vẫn cau mày quay sang hỏi Lục Yểu Điệu.
“Tại sao lại không đi?” Lục Yểu Điệu ôm lấy cánh tay Khương Di Quang, cười tủm tỉm hỏi. Thấy Khương Di Quang còn đang do dự, nàng lấy điện thoại từ trong túi ra, mở vòng bạn bè chỉ vào một trạng thái mới nhất nói: “Đây là học tỷ chụp chung với người trong lòng nàng ấy, nàng thật sự tâm tưởng sự thành rồi. Bởi vậy có thể thấy, Hồ Tiên Miếu quả là rất linh nghiệm, ngươi chẳng lẽ không muốn Phó Quyến phải khăng khăng một mực với ngươi sao?”
Vừa nghe bốn chữ “khăng khăng một mực”, mí mắt Khương Di Quang run lên, tim bỗng dưng đập lỡ một nhịp. Nàng không cách nào khống chế suy nghĩ của mình, không khỏi nghĩ đến cảnh Phó Quyến tóc tai bù xù ngồi trước giường mặc cho nàng muốn gì được nấy, sắc mặt lập tức đỏ ửng như lửa đốt.
“Đang nghĩ gì thế?” Lục Yểu Điệu chọc chọc vào má Khương Di Quang, rồi lại rụt tay về bày ra bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh trước khi nàng kịp thẹn quá hóa giận.
Bị Lục Yểu Điệu quấy rầy như vậy, đầu óc Khương Di Quang vốn đang bị ngọn lửa tình khó hiểu thiêu đốt đến rối bời cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Nàng đưa tay vỗ vỗ hai gò má nóng rực, đột nhiên nhớ ra một chuyện, bèn nói: “Là Tạ Thanh Đô đăng à? Sao ta không thấy nàng có trạng thái này?”
Đừng nói là “trạng thái”, trước khi Lục Yểu Điệu mở miệng, nàng căn bản không biết đóa 'cao lĩnh chi hoa' này lại có người trong lòng, hơn nữa còn là kiểu người nhìn qua cực kỳ xa cách, tưởng chừng chẳng thể nào liên quan đến nàng.
“Hả?” Lục Yểu Điệu nghe vậy khẽ giật mình.
Để chứng thực lời mình nói, Khương Di Quang cũng lấy điện thoại ra lật xem vòng bạn bè của Tạ Thanh Đô —— ngoài những chuyện công việc, học tập, không hề thấy bất kỳ dấu vết sinh hoạt cá nhân nào.
Mà Lục Yểu Điệu lại thấy hoàn toàn khác biệt so với nàng.
Trong mắt Lục Yểu Điệu, Tạ Thanh Đô lại hiện lên hình ảnh sống động, đầy hơi thở con người đến mức không giống nàng chút nào, mặc dù điều đó bắt nguồn từ sự “tương thân tương ái” của nàng với người khác.
Lục Yểu Điệu nín thở, một lúc lâu sau mới mờ mịt nói: “Nàng ấy có ý gì vậy?”
“Có lẽ chỉ muốn cho ngươi thấy thôi?” Khương Di Quang nhíu mày suy tư một lát, nàng lười đoán tâm tư vòng vo của Tạ Thanh Đô, trực tiếp hỏi: “Ngươi thấy thông tin về Hồ Tiên Miếu từ chỗ Tạ Thanh Đô à? Ngươi chắc chắn là nàng đã đến đó cầu khấn chưa?”
Lục Yểu Điệu mím môi: “Thấy trên vòng bạn bè của nàng ấy.” Mấy năm nay liên lạc giữa nàng và Tạ Thanh Đô không hề gián đoạn, không tính là thân mật, nhưng cũng không thể nói là “sơ giao”. Trước kia Tạ Thanh Đô giống như một tảng băng không có tình cảm, bây giờ lại có “đời sống tình cảm”, nàng cũng không tìm được lý do hay lập trường thích hợp để hỏi han, chỉ đành coi như không biết.
Câu nói này tràn ngập trong đầu Khương Di Quang, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên vị ngọt, phảng phất như bị người ta nhét vào trong bình mật ong.
Lục Yểu Điệu không chú ý đến thần sắc của Khương Di Quang, chỉ là trước đó đã nhận ra một sự gấp gáp từ lời nói và hành động của Khương Di Quang, lúc này sắp đến cửa, liền kéo Khương Di Quang đang bước đi không nổi.
Lòng cảnh giác của Phó Quyến được duy trì mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Khương Di Quang mới buông xuống.
Nàng tuy không sợ Khương Di Quang, nhưng cũng không có nghĩa là nàng muốn gây ra trò cười trước mặt mọi người cùng với Khương Di Quang.
Ngôn hành cử chỉ của Khương Di Quang hai ngày nay có chút dị thường, không biết là thật sự đã nghĩ thông suốt rồi, hay là khúc nhạc dạo trước cơn bão tố. Nàng buông mi mắt âm thầm suy nghĩ, mãi cho đến khi người hầu bưng cà phê đi tới, mới đột ngột rút tinh thần đang đắm chìm trong thế giới của bản thân ra, lễ phép nói một tiếng “Tạ ơn”.
“Nàng...... không có làm gì chứ?” Thanh âm của Vương Huyền Minh rất nhẹ, xen lẫn một tia lo lắng không dễ dàng phát giác.
Phó Quyến làm sao không biết người hắn chỉ là Khương Di Quang? Chỉ là đây là chuyện riêng của nàng, nàng không có nửa điểm ý định thổ lộ cùng người ngoài.
“Ta thấy thiếp mời trên diễn đàn.” Phó Quyến ngước mắt, đối mặt với ánh mắt của Vương Huyền Minh, thản nhiên nói, “Số người kết duyên không ngừng tăng lên, ai cũng nói mình tâm tưởng sự thành.”
“Sự tình ra khác thường tất có yêu. Nếu là yêu vật quấy phá, đó chính là nghiệt duyên.” Vương Huyền Minh nhíu mày suy nghĩ một lát, lại nói, “Ta đã tra duyệt danh sách của đạo đình, các hồ yêu đăng ký trong danh sách ở Thẩm Thành đều tự chứng minh không liên quan đến Hồ Tiên Miếu, có thể là từ bên ngoài đến, hoặc là ——”
Không đợi Vương Huyền Minh nói xong, Phó Quyến liền tiếp lời: “Vừa mới thức tỉnh.”
Mười năm nay, linh khí ở Thần Châu dồi dào hơn không ít so với quá khứ, đạo đình gọi đó là “Linh khí khôi phục”. Vào thời đại linh khí thiếu thốn trước đây, căn cốt dựa vào huyết thống kế thừa, cho nên tứ đại gia tộc là chủ lưu của huyền giới. Nhưng cùng với sự phun trào của linh triều, ngày càng nhiều người bình thường cũng một bước chân vào thế giới mà trước đây họ vốn nhìn không thấy, sờ không được này.
Mà Huyền Chân Đạo Đình chính là cơ cấu đặc thù trực thuộc quốc gia, chuyên quản lý loại người này.
“Linh khí khôi phục” còn mang đến những biến hóa mới cho thế giới: đại yêu vốn ngủ say nay thức tỉnh, cây cỏ động vật khai mở linh trí, bách quỷ dạ hành...... Rất khó nói đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Vương Huyền Minh lại nói: “Nếu đạo đình đã giao nhiệm vụ xuống, chứng tỏ độ nguy hiểm thấp. Chúng ta nghĩ cách tiếp xúc nó, đưa nó ghi vào danh sách của đạo đình. Trưa mai qua đó, ngươi thấy thế nào?”
Phó Quyến nhẹ nhàng gật đầu.
Vương Huyền Minh thấy vậy thở phào một hơi, vừa tỉ mỉ kể chuyện về Hồ Tiên Miếu, vừa nhìn sắc mặt Phó Quyến, sợ nàng có chút nào không hài lòng.
Đầu kia, Khương Di Quang bị Lục Yểu Điệu kéo ra ngoài, sau khi cách xa Phó Quyến, tinh thần nàng tỉnh táo hơn không ít.
“Khương Khương, chúng ta còn chưa nói chuyện Hồ Tiên Miếu.” Lục Yểu Điệu vỗ đầu một cái, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Khương Di Quang, nói, “Chọn ngày không bằng đụng ngày, vậy mai đi luôn nhé, thế nào?”
Chương 6
Hồ Tiên Miếu nằm trên Nam Sơn ở vùng ngoại ô thành phố.
Mấy năm trước trên khắp núi đồi đều trồng hoa mai, nhưng vì một buổi ngắm hoa “Hoa đào ước” của Thẩm Thành, người ta đã tốn đại công phu đổi hoa mai thành hoa đào. Ban đầu trên mạng chửi rủa không ngớt, nói chính phủ toàn làm chuyện không ra gì, nhưng về sau khi đã quen với cảnh “Đào chi yêu yêu”, thì không còn ai nhắc đến “hoa mai” nữa.
Trời đẹp, thời gian hẹn là một ngày đẹp trời gió xuân phơi phới.
Cái cớ “trời mưa nên không muốn ra ngoài” mà Khương Di Quang chuẩn bị sẵn không có đất dụng võ, đành phải miễn cưỡng thay một bộ đồ leo núi thoải mái dưới tiếng thúc giục như gọi hồn của Lục Yểu Điệu.
Hệ thống không đưa ra nhắc nhở, nhưng trực giác mách bảo nàng rằng rất có khả năng sẽ gặp Phó Quyến ở Nam Sơn, người mà mới sáng sớm đã không thấy tăm hơi đâu.
“Thật sự muốn đi sao?” Đến lúc ngồi trên xe sắp xuất phát, Khương Di Quang vẫn cau mày quay sang hỏi Lục Yểu Điệu.
“Tại sao lại không đi?” Lục Yểu Điệu ôm lấy cánh tay Khương Di Quang, cười tủm tỉm hỏi. Thấy Khương Di Quang còn đang do dự, nàng lấy điện thoại từ trong túi ra, mở vòng bạn bè chỉ vào một trạng thái mới nhất nói: “Đây là học tỷ chụp chung với người trong lòng nàng ấy, nàng thật sự tâm tưởng sự thành rồi. Bởi vậy có thể thấy, Hồ Tiên Miếu quả là rất linh nghiệm, ngươi chẳng lẽ không muốn Phó Quyến phải khăng khăng một mực với ngươi sao?”
Vừa nghe bốn chữ “khăng khăng một mực”, mí mắt Khương Di Quang run lên, tim bỗng dưng đập lỡ một nhịp. Nàng không cách nào khống chế suy nghĩ của mình, không khỏi nghĩ đến cảnh Phó Quyến tóc tai bù xù ngồi trước giường mặc cho nàng muốn gì được nấy, sắc mặt lập tức đỏ ửng như lửa đốt.
“Đang nghĩ gì thế?” Lục Yểu Điệu chọc chọc vào má Khương Di Quang, rồi lại rụt tay về bày ra bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh trước khi nàng kịp thẹn quá hóa giận.
Bị Lục Yểu Điệu quấy rầy như vậy, đầu óc Khương Di Quang vốn đang bị ngọn lửa tình khó hiểu thiêu đốt đến rối bời cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Nàng đưa tay vỗ vỗ hai gò má nóng rực, đột nhiên nhớ ra một chuyện, bèn nói: “Là Tạ Thanh Đô đăng à? Sao ta không thấy nàng có trạng thái này?”
Đừng nói là “trạng thái”, trước khi Lục Yểu Điệu mở miệng, nàng căn bản không biết đóa 'cao lĩnh chi hoa' này lại có người trong lòng, hơn nữa còn là kiểu người nhìn qua cực kỳ xa cách, tưởng chừng chẳng thể nào liên quan đến nàng.
“Hả?” Lục Yểu Điệu nghe vậy khẽ giật mình.
Để chứng thực lời mình nói, Khương Di Quang cũng lấy điện thoại ra lật xem vòng bạn bè của Tạ Thanh Đô —— ngoài những chuyện công việc, học tập, không hề thấy bất kỳ dấu vết sinh hoạt cá nhân nào.
Mà Lục Yểu Điệu lại thấy hoàn toàn khác biệt so với nàng.
Trong mắt Lục Yểu Điệu, Tạ Thanh Đô lại hiện lên hình ảnh sống động, đầy hơi thở con người đến mức không giống nàng chút nào, mặc dù điều đó bắt nguồn từ sự “tương thân tương ái” của nàng với người khác.
Lục Yểu Điệu nín thở, một lúc lâu sau mới mờ mịt nói: “Nàng ấy có ý gì vậy?”
“Có lẽ chỉ muốn cho ngươi thấy thôi?” Khương Di Quang nhíu mày suy tư một lát, nàng lười đoán tâm tư vòng vo của Tạ Thanh Đô, trực tiếp hỏi: “Ngươi thấy thông tin về Hồ Tiên Miếu từ chỗ Tạ Thanh Đô à? Ngươi chắc chắn là nàng đã đến đó cầu khấn chưa?”
Lục Yểu Điệu mím môi: “Thấy trên vòng bạn bè của nàng ấy.” Mấy năm nay liên lạc giữa nàng và Tạ Thanh Đô không hề gián đoạn, không tính là thân mật, nhưng cũng không thể nói là “sơ giao”. Trước kia Tạ Thanh Đô giống như một tảng băng không có tình cảm, bây giờ lại có “đời sống tình cảm”, nàng cũng không tìm được lý do hay lập trường thích hợp để hỏi han, chỉ đành coi như không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận