Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính
Chương 196
"Đúng vậy." Phó Quyến thở ra một hơi đục ngầu, "Sau khi khe biển lớn Quy Khư mất cân bằng thanh trọc, Thần Linh Đại Hoang đã hóa thành thanh khí đi trấn áp, nhưng vẫn có trọc khí chảy ra, hóa thành một loại tồn tại tên là ‘Hỗn Độn ảnh trách’, ẩn nấp hoạt động ở các nước hải ngoại."
Khương Di Quang bối rối nói: "Nhưng trên đường đi chúng ta chưa từng nhìn thấy thứ đó. Thậm chí lúc ở Thanh Khâu, cũng không nghe Đồ Sơn Y và các nàng nhắc tới."
Phó Quyến: "Bởi vì có đại nhật."
Khương Di Quang: "Vậy như thế không phải rất tốt sao?"
Phó Quyến chậm rãi nói: "Vấn đề nằm ở chỗ này." Trước ánh mắt hoang mang của Khương Di Quang, nàng giải thích thêm: "Ngày xưa đại nhật đi tuần trấn ác trừ tà, chỉ là cố hết sức trấn áp ‘Hỗn Độn ảnh trách’, phần nhỏ còn lại cần các nước hải ngoại cùng nhau cố gắng, điều này nằm trong phạm vi năng lực của bọn họ. Thế nhưng khoảng thời gian gần đây, uy năng của đại nhật bộc phát gấp mấy trăm lần, khắp Tứ Dã không còn thấy bóng dáng quái vật. Sự huy hoàng của đại nhật, cũng không phải là biểu tượng cho việc kiếp nạn kết thúc."
“Mà là sắp đến hồi kết.”
Khương Di Quang run lên, nghĩ đến điểm này không khỏi rùng mình, nếu thật sự như vậy, sau khi đại nhật vẫn lạc, sinh linh còn có thể tồn tại không? "Sơn hải đã yên lặng mấy ngàn năm, bọn hắn đều đang tiêu hao lực lượng của bản thân." Phó Quyến thở dài nói. Khương Di Quang vỗ đầu một cái: "Bảo sao Bạch Trạch cứ nhất định thúc giục chúng ta đưa trứng Kim Ô đến sơn hải Đại Hoang. Vậy chúng ta có phải nên nhanh chóng tiến về Đại Ngôn Sơn không?"
Phó Quyến nhìn Khương Di Quang với vẻ mặt còn vương nét mệt mỏi, giấu đi nỗi sầu lo trong lòng. Khe biển lớn Quy Khư, Tứ Hung, thần tính vực ngoại, mỗi chuyện đều là lửa sém lông mày, nhưng càng lúc này càng không thể vội vàng. Nàng lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Nghỉ ngơi một đêm trước đã."
Ngày đêm đi đường liên tục cực kỳ tiêu hao linh lực, tuy nói đây là quá trình rèn luyện bản thân, nhưng cơ thể cuối cùng cũng có giới hạn. Khương Di Quang cũng không muốn làm khó mình, nghe Phó Quyến nói vậy, nàng lập tức gật đầu đáp "Được". Nàng nằm bò ra bàn, lười biếng không muốn động đậy, chỉ thỉnh thoảng hé mắt nhìn Phó Quyến dùng thần thông "Hoa nở khoảnh khắc" tô điểm căn phòng đơn điệu. Dạo gần đây, nàng dường như đặc biệt yêu thích cái thần thông gân gà này, lẽ nào không thấy mệt sao? "Không mệt." Nghe thấy giọng Phó Quyến vang lên, Khương Di Quang mới nhận ra mình vừa vô thức lẩm bẩm thành tiếng. Nàng ngẩng đầu, trên má có một vệt hằn của vải, hơi ửng đỏ, vừa hay che giấu sự bối rối và lúng túng của nàng lúc này. Nhưng Phó Quyến không chú ý đến sự khác thường của nàng, mà mím môi cười hỏi: "Đẹp không?"
Khương Di Quang vốn thích cảnh tượng hoa đoàn cẩm thốc, giống như cái cây ở Thanh Khâu cành lá xum xuê, ánh sáng lưu chuyển như cây sao rơi, luôn thu hút ánh mắt của nàng.
Khương Di Quang bối rối nói: "Nhưng trên đường đi chúng ta chưa từng nhìn thấy thứ đó. Thậm chí lúc ở Thanh Khâu, cũng không nghe Đồ Sơn Y và các nàng nhắc tới."
Phó Quyến: "Bởi vì có đại nhật."
Khương Di Quang: "Vậy như thế không phải rất tốt sao?"
Phó Quyến chậm rãi nói: "Vấn đề nằm ở chỗ này." Trước ánh mắt hoang mang của Khương Di Quang, nàng giải thích thêm: "Ngày xưa đại nhật đi tuần trấn ác trừ tà, chỉ là cố hết sức trấn áp ‘Hỗn Độn ảnh trách’, phần nhỏ còn lại cần các nước hải ngoại cùng nhau cố gắng, điều này nằm trong phạm vi năng lực của bọn họ. Thế nhưng khoảng thời gian gần đây, uy năng của đại nhật bộc phát gấp mấy trăm lần, khắp Tứ Dã không còn thấy bóng dáng quái vật. Sự huy hoàng của đại nhật, cũng không phải là biểu tượng cho việc kiếp nạn kết thúc."
“Mà là sắp đến hồi kết.”
Khương Di Quang run lên, nghĩ đến điểm này không khỏi rùng mình, nếu thật sự như vậy, sau khi đại nhật vẫn lạc, sinh linh còn có thể tồn tại không? "Sơn hải đã yên lặng mấy ngàn năm, bọn hắn đều đang tiêu hao lực lượng của bản thân." Phó Quyến thở dài nói. Khương Di Quang vỗ đầu một cái: "Bảo sao Bạch Trạch cứ nhất định thúc giục chúng ta đưa trứng Kim Ô đến sơn hải Đại Hoang. Vậy chúng ta có phải nên nhanh chóng tiến về Đại Ngôn Sơn không?"
Phó Quyến nhìn Khương Di Quang với vẻ mặt còn vương nét mệt mỏi, giấu đi nỗi sầu lo trong lòng. Khe biển lớn Quy Khư, Tứ Hung, thần tính vực ngoại, mỗi chuyện đều là lửa sém lông mày, nhưng càng lúc này càng không thể vội vàng. Nàng lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Nghỉ ngơi một đêm trước đã."
Ngày đêm đi đường liên tục cực kỳ tiêu hao linh lực, tuy nói đây là quá trình rèn luyện bản thân, nhưng cơ thể cuối cùng cũng có giới hạn. Khương Di Quang cũng không muốn làm khó mình, nghe Phó Quyến nói vậy, nàng lập tức gật đầu đáp "Được". Nàng nằm bò ra bàn, lười biếng không muốn động đậy, chỉ thỉnh thoảng hé mắt nhìn Phó Quyến dùng thần thông "Hoa nở khoảnh khắc" tô điểm căn phòng đơn điệu. Dạo gần đây, nàng dường như đặc biệt yêu thích cái thần thông gân gà này, lẽ nào không thấy mệt sao? "Không mệt." Nghe thấy giọng Phó Quyến vang lên, Khương Di Quang mới nhận ra mình vừa vô thức lẩm bẩm thành tiếng. Nàng ngẩng đầu, trên má có một vệt hằn của vải, hơi ửng đỏ, vừa hay che giấu sự bối rối và lúng túng của nàng lúc này. Nhưng Phó Quyến không chú ý đến sự khác thường của nàng, mà mím môi cười hỏi: "Đẹp không?"
Khương Di Quang vốn thích cảnh tượng hoa đoàn cẩm thốc, giống như cái cây ở Thanh Khâu cành lá xum xuê, ánh sáng lưu chuyển như cây sao rơi, luôn thu hút ánh mắt của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận