Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính
Chương 184
“Ngươi đã học được quyền năng thần thoại của Nghệ, thì nên gánh vác phần nhân quả này. Tìm cơ hội đưa nó trở về sơn hải ấp.” Phó Quyến nhíu mày, nhìn chằm chằm quả trứng phiền phức này. Bề mặt vỏ trứng có hoa văn xinh đẹp mà huyền ảo, chạm vào thấy hơi nóng, hoàn toàn không có uy năng thiêu đốt vạn vật của đại nhật. Để một “cừu nhân” hộ tống quả trứng Kim Ô này, có phải là hơi trái lẽ thường không? Chỉ là lúc này nàng không còn tâm trí đâu mà hỏi Trắng Trạch đang cười híp mắt, bởi vì nàng nghe thấy giọng nói của Khương Di Quang vang lên, sự chú ý của nàng lập tức chuyển sang người Khương Di Quang. “Vậy là ngươi đã thấy được vận mệnh cố định.” Khương Di Quang nói như thế. Đồng tử Phó Quyến co lại, đây mới là vấn đề nàng thật sự muốn trốn tránh. Nàng sợ Khương Di Quang hỏi “Tại sao”, nhưng người trong dòng vận mệnh cố định kia dù sao cũng không hoàn toàn là chính nàng, nàng cũng không biết trả lời thế nào. “Đó là tình huống cực đoan nhất, tồi tệ nhất mà vận mệnh phác họa ra giữa chúng ta.” Khương Di Quang cười nhẹ một tiếng, rõ ràng không trông mong Phó Quyến đáp lời. Đã có một thời gian nàng không nghĩ đến sự lạnh lẽo trong quỷ quật và nỗi đau đớn vạn quỷ phệ tâm, cũng không cố ý nhớ tới việc “tránh mặt Phó Quyến”. Nàng cứ ngỡ tâm sự này sẽ bị chôn vùi nơi sâu thẳm của thời gian, chỉ một mình nàng biết, một mình nghiến răng oán trách, một mình hối tiếc… Không ngờ, Phó Quyến cũng thấy được cảnh tượng đó. Phó Quyến hé miệng: “Ta sẽ không.”
“Suỵt.” Khương Di Quang đưa tay chặn môi Phó Quyến, khoảng cách giữa các nàng kéo lại rất gần. Đuôi tóc rủ xuống từ bờ vai quét qua gò má hơi nhột, Phó Quyến nhìn Khương Di Quang không chớp mắt, dần dần lạc lối tâm thần trong đôi mắt tựa sông sao sáng rực ấy, mãi đến khi nàng nghe thấy câu nói kia, rất gần nhưng lại như vọng về từ một nơi xa xăm vời vợi. “Cứ cho là sẽ như vậy thì sao chứ?” Tim Phó Quyến hơi thắt lại. Nửa năm qua, bất kể là nàng hay Khương Di Quang đều đã thay đổi rất nhiều, nghĩ lại mà có cảm giác tang thương như thể đã mấy kiếp trôi qua.
“Suỵt.” Khương Di Quang đưa tay chặn môi Phó Quyến, khoảng cách giữa các nàng kéo lại rất gần. Đuôi tóc rủ xuống từ bờ vai quét qua gò má hơi nhột, Phó Quyến nhìn Khương Di Quang không chớp mắt, dần dần lạc lối tâm thần trong đôi mắt tựa sông sao sáng rực ấy, mãi đến khi nàng nghe thấy câu nói kia, rất gần nhưng lại như vọng về từ một nơi xa xăm vời vợi. “Cứ cho là sẽ như vậy thì sao chứ?” Tim Phó Quyến hơi thắt lại. Nửa năm qua, bất kể là nàng hay Khương Di Quang đều đã thay đổi rất nhiều, nghĩ lại mà có cảm giác tang thương như thể đã mấy kiếp trôi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận