Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính

Chương 213

"Lão tổ tông đều đã thay đổi tác phong thường ngày, đang bận rộn với việc hội minh các nước, sao ngươi còn có thể lười biếng như vậy?"
Đồ Sơn Y: “......”
Đợi đến khi một trận huấn luyện kết thúc, Đồ Sơn Y đi ra với bộ dạng đầy bụi đất trông còn có vẻ chật vật hơn cả Khương Di Quang vừa trở về từ tầng dưới chót nhất. Thường ngày Đồ Sơn Liên tranh đấu cùng nàng, rõ ràng là có nương tay. Giờ phút này, trên vạt áo nàng đều là vết kiếm, ngay cả trên người cũng lưu lại những vết thương nhỏ vụn, cũng may với thể chất của nàng, không cần bao lâu liền có thể khép lại. "Nàng chính là nhân cơ hội trả thù.” Đồ Sơn Y cưỡng ép lôi Khương Di Quang đang buồn ngủ không chịu nổi ra, ôm 'khoái hoạt nước' ngồi ở dưới gốc cây, trong lời nói tràn đầy tức giận bất bình. Khương Di Quang rũ cụp mí mắt, mặc dù đã thoát ra khỏi đó, nhưng nàng vẫn cảm thấy ngọn gió núi lửa cùng sự công kích của Xi Vưu từ đầu đến cuối cứ bám theo sau lưng. Đầu óc ngơ ngơ ngác ngác căn bản không phân biệt được “Nàng” trong lời nói của Đồ Sơn Y là ai, chỉ biết gật đầu qua loa: “Chính là.”
Đồ Sơn Y tức giận trừng Khương Di Quang một cái, cái đuôi lông xù không nặng không nhẹ đập vào bờ vai Khương Di Quang, khi nàng mất kiên nhẫn đưa tay chộp tới, nó lại nhanh chóng rụt cái đuôi về. Khương Di Quang lúc này mới giương mắt nhìn Đồ Sơn Y, tỉnh táo lại được ba phần, hỏi: “Vì cái gì?”
“Bởi vì......” Giọng nói của Đồ Sơn Y nhỏ dần, đến khi Khương Di Quang chờ đến sắp mất kiên nhẫn, nàng mới nâng cằm lên, nhíu mày nói, “Bởi vì khi còn bé ta luôn quậy phá nàng, giành giật đồ vật nàng muốn với nàng......”
“Liền cái này?” Khương Di Quang nhìn Đồ Sơn Y, trong mắt mang theo vài phần không thể tưởng tượng nổi. Nếu là nhớ không lầm, tuổi tác của hai vị này đều tính bằng nghìn năm, chẳng lẽ chủng tộc trường sinh cũng sẽ ghi nhớ những chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi sao? Khương Di Quang nghiêm túc nhớ lại thời gian chung đụng cùng Đồ Sơn Liên —— mặc dù khi nhắc đến Đồ Sơn Y, trong lời nói không tránh khỏi ẩn chứa mấy phần mỉa mai cùng oán hận, nhưng phần lớn thời điểm lại là bênh vực nàng —— nhất là chuyện “Gãy đuôi”. Nghĩ đến “Gãy đuôi”, Khương Di Quang đột nhiên phúc chí tâm linh, nàng đánh giá Đồ Sơn Y, tò mò nói, “Ngàn năm trước, ngươi đã không từ mà biệt?”
“Làm sao có thể?” Đồ Sơn Y thề thốt phủ nhận, nàng nhìn Khương Di Quang vẫn còn đang mơ màng, giận dữ nói, “Lúc trước kẽ nứt Sơn Hải cũng không rõ ràng, muốn vượt qua kẽ nứt thuận lợi đến nhân gian, là cần dùng toàn bộ sức mạnh của Thanh Khâu. Mặc dù cùng là tường thụy, chúng ta lại không có thiên phú như trắng trạch. Nhưng vấn đề này ngay từ đầu, nàng quả thực không đồng ý, có điều đại cục làm trọng, sự phản đối của nàng không có tác dụng.”
“Thế là ngươi liền tiến vào nhân gian, chỉ tiếc lại bị thương trong kẽ nứt Sơn Hải, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu của chính mình, lại còn trải qua một trận ngược luyến đau thấu tim gan rồi bị trấn áp ngàn năm.”
Khi chữ “Năm” cuối cùng vừa dứt, Khương Di Quang lại ôm đầu kêu “Ấy nha” một tiếng, hiển nhiên là đã chọc trúng tâm sự của Đồ Sơn Y khiến nàng thẹn quá hoá giận. Chỉ có điều sau trận nháo nhào như vậy, đầu óc mơ màng ngược lại đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Cẩn thận từng li từng tí kéo giãn khoảng cách với Đồ Sơn Y, Khương Di Quang cố gắng không nhìn tới vẻ mặt quỷ dị như cười như không của nàng, mà tổng kết lại, “Nàng để ý ngươi.”
Đồ Sơn Y “Hừ” một tiếng, nói “Ta là Thanh Khâu Thần Nữ, ngươi thử đi hỏi bất kỳ một người nào trong quốc gia xem, bọn hắn đều sẽ trả lời là để ý ta.”
Khương Di Quang lắc đầu: “Cái này không giống.”
“Có cái gì mà không giống?” Đồ Sơn Y lộ vẻ mặt xem thường. Khương Di Quang suy nghĩ một lúc, đáp: “Là sự khác biệt giữa “Chúng” và “Một”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận