Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính
Chương 50
Khương Di Quang: "......" Nàng không nhìn Phó Quyến nữa, chỉ nhướng mày cười một tiếng, "Ta không muốn ra cửa, cũng không muốn biết chuyện Huyền Môn."
Phó Quyến nhìn nàng thật sâu, đáp một tiếng: "Được."
Nàng xưa nay không khuyên nhủ ai, trông rất thức thời, nhưng thực tế là thiếu đi sự kiên nhẫn vốn có.
Khương Di Quang nhìn Phó Quyến rời đi, trong lòng không hiểu sao nghẹn lại một hơi. Kế hoạch ra ngoài chơi vì tâm trạng ủ dột mà tan thành mây khói, Khương Di Quang ngồi trên ghế sa lon níu lấy gối ôm phát tiết, nàng không mắng Phó Quyến, sợ người này càng khắc sâu vết hằn trong lòng mình, bèn thay thế tất cả "Phó Quyến" thành hai chữ "Hệ thống", thống mạ một hồi, nàng mới xả ra được cơn uất khí này, đưa tay vuốt vuốt sợi tóc, nở một nụ cười đoan trang mà ưu nhã, phảng phất người nổi điên không lâu trước đó chẳng hề liên quan gì đến nàng.
Năm phút sau.
Khương Di Quang vẻ mặt mất hứng trừng mắt nhìn A Hòa đang trong bộ dạng lông tóc rối bù như vừa đánh nhau với thứ gì đó.
A Hòa níu lấy ống quần Khương Di Quang, hận không thể mang theo nàng cùng phi độn: "Đi đi đi."
Khương Di Quang cuối cùng không tiếp tục khi dễ con mèo nhỏ, mà nghiêm túc mở miệng: "Chuyện âm quỷ sẽ có người giải quyết, ngươi không cần lo lắng."
"Không phải, không phải, chủ nhân nàng, nàng ——" Giọng điệu A Hòa rất vội vàng, như thể giây sau liền muốn đau lòng đến bật khóc.
Khương Di Quang hơi nhướng mày, một tay túm A Hòa lên, xoa đầu nó nói: "Đừng nóng nảy, sao thế?"
A Hòa mang theo tiếng khóc nức nở: "Ta, ta, ta không biết, ta vào không được. Nàng bị té ngã." Miêu yêu khai linh trí chưa lâu, hòa nhập vào xã hội loài người chưa thể nhanh chóng học được mọi thứ.
Từ lời miêu tả rời rạc của nó, Khương Di Quang cuối cùng cũng chắp vá ra được sự việc hoàn chỉnh. Lão thái thái sáng sớm đi nhặt ve chai, nhưng khi đi ngang qua cây hải đường, không biết nhìn thấy gì, đột nhiên liền chạy về phía bên đó. Nhưng lão thái thái đã lớn tuổi, chân lại không tiện, chưa chạy được mấy bước đã té ngã trên mặt đất, may mà có người tốt bụng cùng dãy phố đưa lão thái thái về nhà. A Hòa rất lo lắng tình trạng của lão thái thái, chỉ là lá pháp phù ở cổng viện không chỉ phòng ngự âm quỷ, mà yêu khí trên người nó cũng bị khắc chế, hiện tại là có nhà mà không về được.
Khương Di Quang thầm hô một tiếng "Không ổn", không cần A Hòa khuyên nữa, nàng vội vàng chạy ra khỏi khách sạn.
Đợi lúc nàng đến nơi, hàng xóm đã giải tán cả. Cửa viện mở rộng, lão thái thái đeo kính lão ngồi trên ghế gỗ thấp, còn bên cạnh nàng là Phó Quyến đang ngồi trên xe lăn.
Phó Quyến đang cúi đầu gọt táo, một vệt nắng chiếu lên người nàng, tự dưng toát ra mấy phần trang nghiêm và bình thản của năm tháng tĩnh lặng.
A Hòa ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy lão thái thái liền nhảy khỏi vòng ôm của Khương Di Quang, phóng vào trong viện.
Khương Di Quang cảm nhận được sự biến hóa của luồng khí, nhìn thấy kim quang nhàn nhạt trên phù lục, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nàng nhanh tay lẹ mắt bắt A Hòa trở lại, nhíu mày gọi một tiếng: "Phó Quyến."
Lão thái thái nghe thấy tiếng, lúc này ngẩng đầu lên, cười hiền từ ôn hòa: "A Hòa về rồi à."
A Hòa: "Meo meo." Nó không dám bộc lộ bản tính "Yêu" trước mặt lão thái thái.
Phó Quyến không nói gì, nàng kiên nhẫn cắt quả táo thành miếng nhỏ đưa cho lão thái thái. Đợi đến lúc buông dao gọt hoa quả xuống, bàn tay phải đặt trên xe lăn của nàng ngoắc nhẹ, mấy lá pháp phù vốn dán trên tường liền hóa thành một vệt kim quang vèo một tiếng bay về trong tay áo nàng.
Khương Di Quang lúc này mới thở phào một hơi, thả A Hòa ra, nhanh chân bước vào sân.
Sân nhỏ không lớn, nhưng khá ngăn nắp. Bên phải lối vào là một cái giếng, cạnh giếng đặt một thùng nước, phía sau xếp gọn gàng củi lửa và một chồng thùng giấy, còn bên trái là một mảnh vườn rau nhỏ, rau xanh đang lớn tỏa ra sức sống tràn đầy. Nhưng trên người lão thái thái lại hoàn toàn khác biệt, là tử khí nặng nề tựa hoàng hôn.
Lão thái thái trìu mến nhìn Khương Di Quang, hòa ái nói: "Là bạn của Tiểu Quyến à?" Năm tháng đã lưu lại quá nhiều dấu vết gió sương giữa đôi mày khóe mắt bà, chỉ có sự ôn nhu kia giống như một vò rượu, càng ủ càng thêm thuần hương nồng đượm.
Bà định đứng dậy tiếp khách, nhưng tay bỗng bị Phó Quyến nắm chặt.
Phó Quyến cười nói: "Ngài nghỉ ngơi đi ạ, chúng ta còn có việc."
Lão thái thái nhìn Khương Di Quang.
Khương Di Quang cong mắt lên, thuận theo lời Phó Quyến nói: “Ta đến tìm Tiểu Quyến, còn có hẹn.”
Lão thái thái nghe các nàng nói vậy, lập tức gật đầu lia lịa: "Vậy các ngươi đi làm việc đi." Ánh mắt bà lướt qua người Khương Di Quang, Phó Quyến, đáy mắt thoáng qua mấy phần thất vọng mất mát.
Khương Di Quang đẩy Phó Quyến ra khỏi tiểu viện. Nàng ngẩng đầu, ánh nắng có chút chói mắt, hoàn toàn không thấy được vẻ đẹp yên tĩnh của bóng người dưới ánh chiều tà nữa.
"Trên người lão thái thái có âm khí, e là đã ăn phải thứ gì đó chứa âm sát." Phó Quyến bỗng nhiên mở miệng.
Khương Di Quang: "Hửm?"
Phó Quyến: "Chính bà ấy không biết, hẳn là thủ đoạn của âm quỷ kia."
Khương Di Quang nhíu mày hỏi: "Có thù oán?"
Phó Quyến lại nói: "Dùng vật phẩm âm sát để kéo dài tính mạng, bà ấy sẽ còn sống, nhưng bên trong cơ thể dần dần bị âm sát xâm nhiễm, cuối cùng sẽ từ từ biến thành một cái xác không hồn."
Khương Di Quang: "......" Rất khó nói đây là yêu hay hận.
"Lão thái thái lúc còn trẻ là một tú nương." Phó Quyến nghĩ một lát, rành rọt kể lại những gì mình nghe được: "Lúc ấy đúng vào lúc Thần Châu đại biến, quân xâm lược đánh vào Thần Châu, khắp nơi đều là chiến hỏa, gia đình gặp đại nạn, chỉ còn lại một mình bà ấy. Phải biết thời đại đó, một bé gái mồ côi muốn sống sót trong thời loạn lạc là rất không dễ dàng, bà bị loạn binh bắt đi bán vào thanh lâu, bị đưa đi làm di thái thái cho người ta, cuối cùng được đại tiểu thư nhà đó du học trở về cứu giúp, mang bà đến Hải Đường Hạng này."
Tim Khương Di Quang thắt lại, liên tục truy vấn: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó chính nghĩa chi sư đến, Hải Đường Hạng được an toàn, nhưng vị Đại tiểu thư kia lại rời đi. Lão thái thái đã đợi nàng ấy rất nhiều năm, đều không đợi được nàng ấy trở về."
Khương Di Quang nín thở, kiên nhẫn chờ đợi một lúc lâu, vẫn không nghe thấy đoạn sau. Nàng không nhịn được hỏi: "Vậy là hết rồi sao?"
Phó Quyến liếc Khương Di Quang một cái, không kể chuyện xưa nữa, mà lạnh nhạt phân tích: "Lão thái thái cô độc một mình, khả năng kết thù không lớn. Âm quỷ kia nếu đã nguyện ý tìm thuốc kéo dài tính mạng cho bà ấy, hẳn lúc còn sống rất thân cận với bà. Bình thường quỷ tồn tại dựa vào chấp niệm, người mà lão thái thái chờ đợi, khả năng sống sót trong thời loạn thế non sông phiêu linh không lớn, có lẽ là nàng ấy đã trở về."
Phó Quyến nhìn nàng thật sâu, đáp một tiếng: "Được."
Nàng xưa nay không khuyên nhủ ai, trông rất thức thời, nhưng thực tế là thiếu đi sự kiên nhẫn vốn có.
Khương Di Quang nhìn Phó Quyến rời đi, trong lòng không hiểu sao nghẹn lại một hơi. Kế hoạch ra ngoài chơi vì tâm trạng ủ dột mà tan thành mây khói, Khương Di Quang ngồi trên ghế sa lon níu lấy gối ôm phát tiết, nàng không mắng Phó Quyến, sợ người này càng khắc sâu vết hằn trong lòng mình, bèn thay thế tất cả "Phó Quyến" thành hai chữ "Hệ thống", thống mạ một hồi, nàng mới xả ra được cơn uất khí này, đưa tay vuốt vuốt sợi tóc, nở một nụ cười đoan trang mà ưu nhã, phảng phất người nổi điên không lâu trước đó chẳng hề liên quan gì đến nàng.
Năm phút sau.
Khương Di Quang vẻ mặt mất hứng trừng mắt nhìn A Hòa đang trong bộ dạng lông tóc rối bù như vừa đánh nhau với thứ gì đó.
A Hòa níu lấy ống quần Khương Di Quang, hận không thể mang theo nàng cùng phi độn: "Đi đi đi."
Khương Di Quang cuối cùng không tiếp tục khi dễ con mèo nhỏ, mà nghiêm túc mở miệng: "Chuyện âm quỷ sẽ có người giải quyết, ngươi không cần lo lắng."
"Không phải, không phải, chủ nhân nàng, nàng ——" Giọng điệu A Hòa rất vội vàng, như thể giây sau liền muốn đau lòng đến bật khóc.
Khương Di Quang hơi nhướng mày, một tay túm A Hòa lên, xoa đầu nó nói: "Đừng nóng nảy, sao thế?"
A Hòa mang theo tiếng khóc nức nở: "Ta, ta, ta không biết, ta vào không được. Nàng bị té ngã." Miêu yêu khai linh trí chưa lâu, hòa nhập vào xã hội loài người chưa thể nhanh chóng học được mọi thứ.
Từ lời miêu tả rời rạc của nó, Khương Di Quang cuối cùng cũng chắp vá ra được sự việc hoàn chỉnh. Lão thái thái sáng sớm đi nhặt ve chai, nhưng khi đi ngang qua cây hải đường, không biết nhìn thấy gì, đột nhiên liền chạy về phía bên đó. Nhưng lão thái thái đã lớn tuổi, chân lại không tiện, chưa chạy được mấy bước đã té ngã trên mặt đất, may mà có người tốt bụng cùng dãy phố đưa lão thái thái về nhà. A Hòa rất lo lắng tình trạng của lão thái thái, chỉ là lá pháp phù ở cổng viện không chỉ phòng ngự âm quỷ, mà yêu khí trên người nó cũng bị khắc chế, hiện tại là có nhà mà không về được.
Khương Di Quang thầm hô một tiếng "Không ổn", không cần A Hòa khuyên nữa, nàng vội vàng chạy ra khỏi khách sạn.
Đợi lúc nàng đến nơi, hàng xóm đã giải tán cả. Cửa viện mở rộng, lão thái thái đeo kính lão ngồi trên ghế gỗ thấp, còn bên cạnh nàng là Phó Quyến đang ngồi trên xe lăn.
Phó Quyến đang cúi đầu gọt táo, một vệt nắng chiếu lên người nàng, tự dưng toát ra mấy phần trang nghiêm và bình thản của năm tháng tĩnh lặng.
A Hòa ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy lão thái thái liền nhảy khỏi vòng ôm của Khương Di Quang, phóng vào trong viện.
Khương Di Quang cảm nhận được sự biến hóa của luồng khí, nhìn thấy kim quang nhàn nhạt trên phù lục, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nàng nhanh tay lẹ mắt bắt A Hòa trở lại, nhíu mày gọi một tiếng: "Phó Quyến."
Lão thái thái nghe thấy tiếng, lúc này ngẩng đầu lên, cười hiền từ ôn hòa: "A Hòa về rồi à."
A Hòa: "Meo meo." Nó không dám bộc lộ bản tính "Yêu" trước mặt lão thái thái.
Phó Quyến không nói gì, nàng kiên nhẫn cắt quả táo thành miếng nhỏ đưa cho lão thái thái. Đợi đến lúc buông dao gọt hoa quả xuống, bàn tay phải đặt trên xe lăn của nàng ngoắc nhẹ, mấy lá pháp phù vốn dán trên tường liền hóa thành một vệt kim quang vèo một tiếng bay về trong tay áo nàng.
Khương Di Quang lúc này mới thở phào một hơi, thả A Hòa ra, nhanh chân bước vào sân.
Sân nhỏ không lớn, nhưng khá ngăn nắp. Bên phải lối vào là một cái giếng, cạnh giếng đặt một thùng nước, phía sau xếp gọn gàng củi lửa và một chồng thùng giấy, còn bên trái là một mảnh vườn rau nhỏ, rau xanh đang lớn tỏa ra sức sống tràn đầy. Nhưng trên người lão thái thái lại hoàn toàn khác biệt, là tử khí nặng nề tựa hoàng hôn.
Lão thái thái trìu mến nhìn Khương Di Quang, hòa ái nói: "Là bạn của Tiểu Quyến à?" Năm tháng đã lưu lại quá nhiều dấu vết gió sương giữa đôi mày khóe mắt bà, chỉ có sự ôn nhu kia giống như một vò rượu, càng ủ càng thêm thuần hương nồng đượm.
Bà định đứng dậy tiếp khách, nhưng tay bỗng bị Phó Quyến nắm chặt.
Phó Quyến cười nói: "Ngài nghỉ ngơi đi ạ, chúng ta còn có việc."
Lão thái thái nhìn Khương Di Quang.
Khương Di Quang cong mắt lên, thuận theo lời Phó Quyến nói: “Ta đến tìm Tiểu Quyến, còn có hẹn.”
Lão thái thái nghe các nàng nói vậy, lập tức gật đầu lia lịa: "Vậy các ngươi đi làm việc đi." Ánh mắt bà lướt qua người Khương Di Quang, Phó Quyến, đáy mắt thoáng qua mấy phần thất vọng mất mát.
Khương Di Quang đẩy Phó Quyến ra khỏi tiểu viện. Nàng ngẩng đầu, ánh nắng có chút chói mắt, hoàn toàn không thấy được vẻ đẹp yên tĩnh của bóng người dưới ánh chiều tà nữa.
"Trên người lão thái thái có âm khí, e là đã ăn phải thứ gì đó chứa âm sát." Phó Quyến bỗng nhiên mở miệng.
Khương Di Quang: "Hửm?"
Phó Quyến: "Chính bà ấy không biết, hẳn là thủ đoạn của âm quỷ kia."
Khương Di Quang nhíu mày hỏi: "Có thù oán?"
Phó Quyến lại nói: "Dùng vật phẩm âm sát để kéo dài tính mạng, bà ấy sẽ còn sống, nhưng bên trong cơ thể dần dần bị âm sát xâm nhiễm, cuối cùng sẽ từ từ biến thành một cái xác không hồn."
Khương Di Quang: "......" Rất khó nói đây là yêu hay hận.
"Lão thái thái lúc còn trẻ là một tú nương." Phó Quyến nghĩ một lát, rành rọt kể lại những gì mình nghe được: "Lúc ấy đúng vào lúc Thần Châu đại biến, quân xâm lược đánh vào Thần Châu, khắp nơi đều là chiến hỏa, gia đình gặp đại nạn, chỉ còn lại một mình bà ấy. Phải biết thời đại đó, một bé gái mồ côi muốn sống sót trong thời loạn lạc là rất không dễ dàng, bà bị loạn binh bắt đi bán vào thanh lâu, bị đưa đi làm di thái thái cho người ta, cuối cùng được đại tiểu thư nhà đó du học trở về cứu giúp, mang bà đến Hải Đường Hạng này."
Tim Khương Di Quang thắt lại, liên tục truy vấn: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó chính nghĩa chi sư đến, Hải Đường Hạng được an toàn, nhưng vị Đại tiểu thư kia lại rời đi. Lão thái thái đã đợi nàng ấy rất nhiều năm, đều không đợi được nàng ấy trở về."
Khương Di Quang nín thở, kiên nhẫn chờ đợi một lúc lâu, vẫn không nghe thấy đoạn sau. Nàng không nhịn được hỏi: "Vậy là hết rồi sao?"
Phó Quyến liếc Khương Di Quang một cái, không kể chuyện xưa nữa, mà lạnh nhạt phân tích: "Lão thái thái cô độc một mình, khả năng kết thù không lớn. Âm quỷ kia nếu đã nguyện ý tìm thuốc kéo dài tính mạng cho bà ấy, hẳn lúc còn sống rất thân cận với bà. Bình thường quỷ tồn tại dựa vào chấp niệm, người mà lão thái thái chờ đợi, khả năng sống sót trong thời loạn thế non sông phiêu linh không lớn, có lẽ là nàng ấy đã trở về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận