Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính
Chương 51
Khương Di Quang suy nghĩ một hồi, cảm thấy suy đoán của Phó Quyến có lý lẽ riêng, nhưng chuyện này đã qua mấy chục năm rồi, đột nhiên xuất hiện, cũng quá kỳ quái đi? Không đúng, đây là một thế giới được sinh ra từ tiểu thuyết, dưới ngòi bút của “Sáng thế chủ”, bất cứ điều gì xuất hiện cũng đều hợp lý, lẽ nào đây là một phần trong tuyến truyện chính? Hay là một nhánh truyện không quan trọng? Hoặc là “hiệu ứng hồ điệp” mang đến “chấn động”? Phó Quyến lại nói “Lão thái thái ở dưới gốc hải đường chờ người.” đây mới là cơ sở để nàng đưa ra suy đoán như vậy.
Khương Di Quang hỏi: “Vậy nên ngươi muốn đi tìm âm quỷ kia sao?”
“Nàng là quỷ, nên vào luân hồi.” Phó Quyến vẻ mặt lãnh đạm, “Lấy vật âm sát luyện chế đồ vật kéo dài tính mạng, đây không phải chuyện tốt. Hơn nữa, quỷ bình thường, ngươi nghĩ chúng có bản lĩnh đó sao?”
Khương Di Quang cười ngượng ngùng, nàng có gặp được mấy con quỷ đâu, làm sao biết được?
“Ngươi định làm thế nào?” Khương Di Quang lắm miệng hỏi một câu, lời vừa thốt ra đã bắt đầu hối hận, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Phó Quyến đừng để ý đến nàng. Chuyện trước mắt đã có người xử lý, nàng lại không bị cuốn vào nhiệm vụ, việc gì phải lãng phí thời gian tâm sức này?
Phó Quyến chỉ nói một chữ: “Đợi.” Lão thái thái đã lớn tuổi, các cơ quan trên người đều đang lão hóa, âm quỷ kia muốn cho bà ấy ăn vật kéo dài tính mạng, tự nhiên cũng sẽ xuất hiện trên Phố Hải Đường.
Khương Di Quang “À” một tiếng, vội vàng che miệng mình lại. Nàng rẽ bước chân, định bỏ qua chuyện ở Phố Hải Đường, nhưng khi nghe thấy tiếng xe lăn ma sát rất nhỏ trên mặt đất, nàng mới ý thức được tay mình đang đặt trên tay đẩy, đang đưa Phó Quyến đi cùng. Trên con đường vắng vẻ có mấy du khách đi dạo lạc vào trong hẻm nhỏ đang đứng đó, ánh mắt của họ rơi xuống, trong sự kinh diễm lại ẩn chứa mấy phần tiếc nuối và thương hại. Khương Di Quang vốn định buông Phó Quyến ra, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy những ánh mắt kia, nàng lặng lẽ đổi hướng, tránh đi những cái nhìn thừa thãi đó.
“Muốn về khách sạn sao?” Giọng điệu Khương Di Quang hiếm thấy ôn hòa.
Phó Quyến: “Không.” Nàng quay đầu nhìn cây Hải Đường ở đầu phố, tâm tư vốn luôn trầm tĩnh không biết vì sao lại như cánh hoa trôi nổi trong gió, nhấp nhô lên xuống.
Khương Di Quang cũng không hỏi Phó Quyến muốn làm gì, tránh đám đông ra, nàng buông xe lăn, ngồi nghiêng trên ghế đá cúi đầu nghịch điện thoại.
Nàng không chú ý, ánh mắt Phó Quyến vượt qua những cánh Hải Đường bay lượn, ấm áp rơi trên người nàng.
Chương 32
Khương Di Quang nghịch điện thoại một lúc, liền nảy sinh ý định rời đi.
Nàng không biết Phó Quyến muốn nhìn cái cây hải đường kia bao lâu, do dự một lúc, đang chuẩn bị mở miệng thì Phó Quyến đã nói trước một bước: “Đi thôi”. Nàng cũng không định về khách sạn, mà là đến phân bộ Huyền Chân đạo đình ở Giang Thành để tra tìm hồ sơ vụ án. Chuyện ở Phố Hải Đường níu chân nàng, nhưng nàng không quên mục đích của mình —— tìm kiếm Khương Lý. Đáng tiếc cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Ở Giang Thành lớn như vậy mà tìm kiếm một người có thể che giấu hành tung của mình cũng không phải chuyện dễ dàng. Mặc dù bên Huyền Chân đạo đình có ghi chép về các sự kiện huyền dị, nhưng hai chữ “Khương Lý” dường như đã bị xóa sạch, trong các sự kiện liên quan đến “Chuyển vận phù” cũng không có dấu vết liên quan nào.
Khương Di Quang đến Giang Thành không tìm được Khương Lý nữ sĩ, thậm chí kế hoạch “du lịch” của chính nàng cũng bị mắc cạn vì Hẻm Hải Đường và Phó Quyến. Lúc Phó Quyến báo cho nàng biết về tung tích của âm quỷ, Khương Di Quang thực ra không muốn đi. Nhưng đúng lúc đó, hệ thống vốn luôn giả chết lại xuất hiện vào thời điểm thích hợp, phát một vòng nhiệm vụ chính tuyến mới, Khương Di Quang cũng không thể từ chối sự cám dỗ đến từ đạo cụ “Tùy tâm sở dục” này. Sau khi giá trị phù hợp của nàng với tiểu thế giới giảm xuống còn “56”, nàng rất ít khi nảy sinh loại ý niệm điên cuồng muốn chiếm Phó Quyến làm của riêng nữa. Mặc dù thỉnh thoảng vẫn bị sắc đẹp của Phó Quyến hút hồn, nhưng ít nhất cũng đã kéo ra được một chút khoảng cách, để nàng nhìn thấy được một tia hy vọng như vậy.
Bên ngoài Giang Thành là núi hoang đồng vắng, tiếng nước chảy róc rách nghe rõ mồn một.
Khương Di Quang nhìn Phó Quyến ngồi trên xe lăn, dưới sự thúc đẩy của phù chú mà vẫn có thể thể hiện tư thế “bước đi như bay”, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Cũng may giá trị thể lực đã tăng lên, nàng tăng tốc cũng có thể theo kịp tốc độ của Phó Quyến, mà không phải bị bỏ lại xa phía sau.
“Nếu ta nhớ không lầm, bác sĩ bảo ngươi phải tĩnh dưỡng cho tốt.” Khương Di Quang liếc Phó Quyến một cái, mở miệng phá vỡ sự yên lặng. Giữa tiếng gió, tiếng nước, cần thêm một chút tiếng người mới có vẻ náo nhiệt, chứ không chỉ còn lại sự hoang vắng này.
Phó Quyến nhàn nhạt đáp: “Không sao cả.”
“Ồ.” Khương Di Quang bật cười một tiếng, nàng cố ý kéo dài giọng, “Ta chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện lại liên lụy đến ta thôi.” Ai mà ngờ được nàng, Khương Di Quang, cũng có ngày trêu chọc Phó Quyến như thế này?
Phó Quyến cụp mắt xuống: “Nếu thật sự có lúc đó, ngươi cứ việc bỏ ta lại mà đi thẳng.”
Khương Di Quang khựng lại, một lát sau gật đầu đáp: “Ừm, ngươi nói đúng.” Điểm anh hùng của nàng rất thấp, lại không có ý thức đạo đức quá nặng nề, chỉ cần nàng lo cho sự sung sướng của bản thân, hoàn toàn có thể không để ý đến sống chết của người khác. Nhưng nếu nàng thật sự nghĩ như vậy, có lẽ lại đúng ý của vận mệnh? Dù sao vận mệnh cũng trăm phương ngàn kế đẩy nàng lên vị trí “pháo hôi” này, muốn để nàng bị Phó Quyến chán ghét. Mà một khi bị Phó Quyến chán ghét, những “phẩm chất tồi tệ” kia của nàng chắc chắn sẽ được phát huy đến cực điểm. Nói tóm lại, nàng coi như có “chăm sóc” Phó Quyến, thì cũng chỉ là vì chính bản thân nàng mà thôi.
Phó Quyến không nói tiếp, nàng nghiêm túc nhìn la bàn trong tay, phân biệt phương hướng ẩn thân của âm quỷ. Nửa đêm qua, âm quỷ kia quả thật đã xuất hiện bên ngoài sân nhà lão thái thái, chỉ là sau khi kích hoạt pháp phù, nó lại hốt hoảng chật vật bỏ chạy. Nhưng “âm khí” mà nó để lại, lại trở thành pháp phù dẫn đường tốt nhất.
“Bên này âm khí hơi nặng.” Hồi lâu sau, Phó Quyến mới mở miệng.
Gió lạnh căm căm thổi vào gáy, làm nổi cả một mảng da gà, hoàn toàn không còn sự ôn hòa của mùa xuân. Khương Di Quang vừa nói “Hơi nặng”, vừa đi thẳng về phía Phó Quyến, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, ngón tay đã đặt lên xe lăn, tiến thêm một bước rút ngắn khoảng cách với Phó Quyến.
Phó Quyến giọng bình tĩnh: “Nơi này trước kia là chiến trường, sử sách có ghi lại, một vị đại tướng nào đó sau khi chiến thắng địch thủ đã chém giết tù binh để xây kinh quan.”
Khương Di Quang nghe vậy co rúm người lại càng lợi hại hơn.
“Chất đống thi thể và đất bùn lên, gọi là kinh quan.”①
Khương Di Quang hỏi: “Vậy nên ngươi muốn đi tìm âm quỷ kia sao?”
“Nàng là quỷ, nên vào luân hồi.” Phó Quyến vẻ mặt lãnh đạm, “Lấy vật âm sát luyện chế đồ vật kéo dài tính mạng, đây không phải chuyện tốt. Hơn nữa, quỷ bình thường, ngươi nghĩ chúng có bản lĩnh đó sao?”
Khương Di Quang cười ngượng ngùng, nàng có gặp được mấy con quỷ đâu, làm sao biết được?
“Ngươi định làm thế nào?” Khương Di Quang lắm miệng hỏi một câu, lời vừa thốt ra đã bắt đầu hối hận, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Phó Quyến đừng để ý đến nàng. Chuyện trước mắt đã có người xử lý, nàng lại không bị cuốn vào nhiệm vụ, việc gì phải lãng phí thời gian tâm sức này?
Phó Quyến chỉ nói một chữ: “Đợi.” Lão thái thái đã lớn tuổi, các cơ quan trên người đều đang lão hóa, âm quỷ kia muốn cho bà ấy ăn vật kéo dài tính mạng, tự nhiên cũng sẽ xuất hiện trên Phố Hải Đường.
Khương Di Quang “À” một tiếng, vội vàng che miệng mình lại. Nàng rẽ bước chân, định bỏ qua chuyện ở Phố Hải Đường, nhưng khi nghe thấy tiếng xe lăn ma sát rất nhỏ trên mặt đất, nàng mới ý thức được tay mình đang đặt trên tay đẩy, đang đưa Phó Quyến đi cùng. Trên con đường vắng vẻ có mấy du khách đi dạo lạc vào trong hẻm nhỏ đang đứng đó, ánh mắt của họ rơi xuống, trong sự kinh diễm lại ẩn chứa mấy phần tiếc nuối và thương hại. Khương Di Quang vốn định buông Phó Quyến ra, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy những ánh mắt kia, nàng lặng lẽ đổi hướng, tránh đi những cái nhìn thừa thãi đó.
“Muốn về khách sạn sao?” Giọng điệu Khương Di Quang hiếm thấy ôn hòa.
Phó Quyến: “Không.” Nàng quay đầu nhìn cây Hải Đường ở đầu phố, tâm tư vốn luôn trầm tĩnh không biết vì sao lại như cánh hoa trôi nổi trong gió, nhấp nhô lên xuống.
Khương Di Quang cũng không hỏi Phó Quyến muốn làm gì, tránh đám đông ra, nàng buông xe lăn, ngồi nghiêng trên ghế đá cúi đầu nghịch điện thoại.
Nàng không chú ý, ánh mắt Phó Quyến vượt qua những cánh Hải Đường bay lượn, ấm áp rơi trên người nàng.
Chương 32
Khương Di Quang nghịch điện thoại một lúc, liền nảy sinh ý định rời đi.
Nàng không biết Phó Quyến muốn nhìn cái cây hải đường kia bao lâu, do dự một lúc, đang chuẩn bị mở miệng thì Phó Quyến đã nói trước một bước: “Đi thôi”. Nàng cũng không định về khách sạn, mà là đến phân bộ Huyền Chân đạo đình ở Giang Thành để tra tìm hồ sơ vụ án. Chuyện ở Phố Hải Đường níu chân nàng, nhưng nàng không quên mục đích của mình —— tìm kiếm Khương Lý. Đáng tiếc cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Ở Giang Thành lớn như vậy mà tìm kiếm một người có thể che giấu hành tung của mình cũng không phải chuyện dễ dàng. Mặc dù bên Huyền Chân đạo đình có ghi chép về các sự kiện huyền dị, nhưng hai chữ “Khương Lý” dường như đã bị xóa sạch, trong các sự kiện liên quan đến “Chuyển vận phù” cũng không có dấu vết liên quan nào.
Khương Di Quang đến Giang Thành không tìm được Khương Lý nữ sĩ, thậm chí kế hoạch “du lịch” của chính nàng cũng bị mắc cạn vì Hẻm Hải Đường và Phó Quyến. Lúc Phó Quyến báo cho nàng biết về tung tích của âm quỷ, Khương Di Quang thực ra không muốn đi. Nhưng đúng lúc đó, hệ thống vốn luôn giả chết lại xuất hiện vào thời điểm thích hợp, phát một vòng nhiệm vụ chính tuyến mới, Khương Di Quang cũng không thể từ chối sự cám dỗ đến từ đạo cụ “Tùy tâm sở dục” này. Sau khi giá trị phù hợp của nàng với tiểu thế giới giảm xuống còn “56”, nàng rất ít khi nảy sinh loại ý niệm điên cuồng muốn chiếm Phó Quyến làm của riêng nữa. Mặc dù thỉnh thoảng vẫn bị sắc đẹp của Phó Quyến hút hồn, nhưng ít nhất cũng đã kéo ra được một chút khoảng cách, để nàng nhìn thấy được một tia hy vọng như vậy.
Bên ngoài Giang Thành là núi hoang đồng vắng, tiếng nước chảy róc rách nghe rõ mồn một.
Khương Di Quang nhìn Phó Quyến ngồi trên xe lăn, dưới sự thúc đẩy của phù chú mà vẫn có thể thể hiện tư thế “bước đi như bay”, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Cũng may giá trị thể lực đã tăng lên, nàng tăng tốc cũng có thể theo kịp tốc độ của Phó Quyến, mà không phải bị bỏ lại xa phía sau.
“Nếu ta nhớ không lầm, bác sĩ bảo ngươi phải tĩnh dưỡng cho tốt.” Khương Di Quang liếc Phó Quyến một cái, mở miệng phá vỡ sự yên lặng. Giữa tiếng gió, tiếng nước, cần thêm một chút tiếng người mới có vẻ náo nhiệt, chứ không chỉ còn lại sự hoang vắng này.
Phó Quyến nhàn nhạt đáp: “Không sao cả.”
“Ồ.” Khương Di Quang bật cười một tiếng, nàng cố ý kéo dài giọng, “Ta chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện lại liên lụy đến ta thôi.” Ai mà ngờ được nàng, Khương Di Quang, cũng có ngày trêu chọc Phó Quyến như thế này?
Phó Quyến cụp mắt xuống: “Nếu thật sự có lúc đó, ngươi cứ việc bỏ ta lại mà đi thẳng.”
Khương Di Quang khựng lại, một lát sau gật đầu đáp: “Ừm, ngươi nói đúng.” Điểm anh hùng của nàng rất thấp, lại không có ý thức đạo đức quá nặng nề, chỉ cần nàng lo cho sự sung sướng của bản thân, hoàn toàn có thể không để ý đến sống chết của người khác. Nhưng nếu nàng thật sự nghĩ như vậy, có lẽ lại đúng ý của vận mệnh? Dù sao vận mệnh cũng trăm phương ngàn kế đẩy nàng lên vị trí “pháo hôi” này, muốn để nàng bị Phó Quyến chán ghét. Mà một khi bị Phó Quyến chán ghét, những “phẩm chất tồi tệ” kia của nàng chắc chắn sẽ được phát huy đến cực điểm. Nói tóm lại, nàng coi như có “chăm sóc” Phó Quyến, thì cũng chỉ là vì chính bản thân nàng mà thôi.
Phó Quyến không nói tiếp, nàng nghiêm túc nhìn la bàn trong tay, phân biệt phương hướng ẩn thân của âm quỷ. Nửa đêm qua, âm quỷ kia quả thật đã xuất hiện bên ngoài sân nhà lão thái thái, chỉ là sau khi kích hoạt pháp phù, nó lại hốt hoảng chật vật bỏ chạy. Nhưng “âm khí” mà nó để lại, lại trở thành pháp phù dẫn đường tốt nhất.
“Bên này âm khí hơi nặng.” Hồi lâu sau, Phó Quyến mới mở miệng.
Gió lạnh căm căm thổi vào gáy, làm nổi cả một mảng da gà, hoàn toàn không còn sự ôn hòa của mùa xuân. Khương Di Quang vừa nói “Hơi nặng”, vừa đi thẳng về phía Phó Quyến, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, ngón tay đã đặt lên xe lăn, tiến thêm một bước rút ngắn khoảng cách với Phó Quyến.
Phó Quyến giọng bình tĩnh: “Nơi này trước kia là chiến trường, sử sách có ghi lại, một vị đại tướng nào đó sau khi chiến thắng địch thủ đã chém giết tù binh để xây kinh quan.”
Khương Di Quang nghe vậy co rúm người lại càng lợi hại hơn.
“Chất đống thi thể và đất bùn lên, gọi là kinh quan.”①
Bạn cần đăng nhập để bình luận