Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính
Chương 164
Đồ Sơn Liên mỉm cười: “Sau khi trải qua huyết chiến, cuối cùng cũng được khai mở.” Nàng nhìn chăm chú thanh kiếm trong lòng bàn tay Khương Di Quang, mơ hồ phát giác được sự sắc bén và lệ khí rõ ràng đang muốn phát ra từ nó. Thanh kiếm này đã chém qua thần linh, đã trải qua quá trình thoát thai hoán cốt. Vốn là một thanh kiếm linh tính sung túc, sau khi uống máu, linh tính đã vọt lên một tầng thứ cao hơn, không còn như sắt phàm nữa. Ngẫm nghĩ một lát, Đồ Sơn Liên lại nói: “Bên trong Sơn Hải giới, bọn Sơn Thần phần lớn đang ngủ say, ở nơi này thực ra không có quy tắc gì cả, chỉ cần nhớ kỹ bốn chữ ‘Mạnh được yếu thua’. Nhưng mọi thứ cũng có ngoại lệ. Có một số hung thú là có chỗ dựa. Bọn chúng làm hại Sơn Hải, nhưng sinh linh trong Sơn Hải phần lớn đều mở một mắt nhắm một mắt đối với chúng.”
Khương Di Quang cau mày, tỏ ra vẻ cung kính lắng nghe. Đồ Sơn Liên dò xét nàng một chút, nghiêm mặt nói: “Thần núi Chung Sơn, con của hắn tên là ‘Trống’, bị Hoàng Đế giết chết ở phía đông núi Chung Sơn, sau khi chết hóa thành chim Tuấn, nếu gặp thì nên tránh.”
Khương Di Quang nghe Đồ Sơn Liên nhắc đến, mới nhớ tới ghi chép bên trong « Tây Thứ Tam Kinh ». “Lại về Tây Bắc 420 dặm là núi Chung Sơn, con của thần là Trống, nó có mặt người thân rồng, cùng Khâm Phi (?) giết Bảo Giang tại phía nam Côn Lôn, Hoàng Đế bèn giết Trống tại phía đông núi Chung Sơn, gọi là (?) sườn núi.”①
Con trai của Thần núi Chung Sơn là Trống hiển nhiên cũng là một kẻ đại bất hiếu trong Sơn Hải. Khương Di Quang hỏi: “Nếu như không tránh được thì sao?”
Đồ Sơn Liên nói hời hợt: “Vậy thì giết đi.” Ngày xưa là con của thần, nhưng sau khi chết bản thân đã sớm không còn, chỉ còn tinh hồn biến thành, là yêu quái mà thôi. Khương Di Quang nói: “Nếu Thần núi Chung Sơn trả thù thì sao?”
Đồ Sơn Liên đứng thẳng người dậy, nàng nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người Khương Di Quang. Một lúc lâu sau, mới hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ chỉ vì e ngại Thần núi Chung Sơn mà ngươi nguyện ý trở thành thức ăn cho Trống sao?”
Thấy Khương Di Quang lắc đầu, nàng lại khoát tay nói: “Ngươi có thể đi được rồi, sau này bớt hỏi mấy vấn đề ngu xuẩn lại.”
Khương Di Quang đã sớm quen với thái độ của Đồ Sơn Liên, sau khi nói lời cảm tạ, nàng chậm rãi dạo bước quay về. Nước Thanh Khâu vẫn duy trì phong thái còn sót lại của thời Thượng Cổ, những ngôi nhà san sát mang phong cách cổ xưa mà trang nhã, chỉ cần thoáng ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cái cây vô danh kia, trông như có thể chống đỡ cả trời đất, điểm đầy ánh sáng lưu chuyển và hào quang tinh tú. Gió nhẹ thổi qua, cuốn lên từng đợt sóng tuyết, ánh sáng lưu chuyển cũng theo những bông hoa màu tuyết rơi xuống, nhẹ nhàng tựa như một giấc mộng đẹp. Lúc nàng đến nơi, Phó Quyến đang đứng ở dưới gốc cây, gương mặt nàng và bóng hoa tôn lên vẻ đẹp của nhau, giống như đang tắm mình trong ánh sao vô tận.
Khương Di Quang cau mày, tỏ ra vẻ cung kính lắng nghe. Đồ Sơn Liên dò xét nàng một chút, nghiêm mặt nói: “Thần núi Chung Sơn, con của hắn tên là ‘Trống’, bị Hoàng Đế giết chết ở phía đông núi Chung Sơn, sau khi chết hóa thành chim Tuấn, nếu gặp thì nên tránh.”
Khương Di Quang nghe Đồ Sơn Liên nhắc đến, mới nhớ tới ghi chép bên trong « Tây Thứ Tam Kinh ». “Lại về Tây Bắc 420 dặm là núi Chung Sơn, con của thần là Trống, nó có mặt người thân rồng, cùng Khâm Phi (?) giết Bảo Giang tại phía nam Côn Lôn, Hoàng Đế bèn giết Trống tại phía đông núi Chung Sơn, gọi là (?) sườn núi.”①
Con trai của Thần núi Chung Sơn là Trống hiển nhiên cũng là một kẻ đại bất hiếu trong Sơn Hải. Khương Di Quang hỏi: “Nếu như không tránh được thì sao?”
Đồ Sơn Liên nói hời hợt: “Vậy thì giết đi.” Ngày xưa là con của thần, nhưng sau khi chết bản thân đã sớm không còn, chỉ còn tinh hồn biến thành, là yêu quái mà thôi. Khương Di Quang nói: “Nếu Thần núi Chung Sơn trả thù thì sao?”
Đồ Sơn Liên đứng thẳng người dậy, nàng nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người Khương Di Quang. Một lúc lâu sau, mới hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ chỉ vì e ngại Thần núi Chung Sơn mà ngươi nguyện ý trở thành thức ăn cho Trống sao?”
Thấy Khương Di Quang lắc đầu, nàng lại khoát tay nói: “Ngươi có thể đi được rồi, sau này bớt hỏi mấy vấn đề ngu xuẩn lại.”
Khương Di Quang đã sớm quen với thái độ của Đồ Sơn Liên, sau khi nói lời cảm tạ, nàng chậm rãi dạo bước quay về. Nước Thanh Khâu vẫn duy trì phong thái còn sót lại của thời Thượng Cổ, những ngôi nhà san sát mang phong cách cổ xưa mà trang nhã, chỉ cần thoáng ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cái cây vô danh kia, trông như có thể chống đỡ cả trời đất, điểm đầy ánh sáng lưu chuyển và hào quang tinh tú. Gió nhẹ thổi qua, cuốn lên từng đợt sóng tuyết, ánh sáng lưu chuyển cũng theo những bông hoa màu tuyết rơi xuống, nhẹ nhàng tựa như một giấc mộng đẹp. Lúc nàng đến nơi, Phó Quyến đang đứng ở dưới gốc cây, gương mặt nàng và bóng hoa tôn lên vẻ đẹp của nhau, giống như đang tắm mình trong ánh sao vô tận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận