Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính
Chương 168
Sau khi gặp nhiều hung yêu Sơn Hải, cảm giác sợ hãi mà những sinh vật khổng lồ mang lại đã biến mất. Đối mặt với tai ương trước mắt, Khương Di Quang nhớ lại lời của Đồ Sơn Liên, trường kiếm ra khỏi vỏ, tựa như tia chớp cuốn theo thế gió lôi cuồn cuộn chém tới phía trước! Giữa không trung loé lên một vầng kiếm quang nóng bỏng, tiếng sấm nổ vang, đạo kiếm khí này nặng nề rơi xuống thân con chim 鵕. Mà tinh hồn trống biến thành chim 鵕, mang theo sự khinh miệt đối với Nhân tộc nhỏ bé suốt trăm ngàn năm qua, cũng không hề né tránh, mà cứng rắn đón nhận chiêu này. Thân hình nó hơi chậm lại, ngay cả đôi cánh mang theo cuồng phong cũng ngừng hẳn. Kiếm di chuyển như gió, kiếm mang sắc bén dễ dàng cắt rách lông cánh, máu tươi lập tức văng tung tóe xuống dưới. Mà ngay khoảnh khắc Khương Di Quang xuất kiếm, Phó Quyến cũng lập tức ra chiêu, Thiên Cương thần thông, Nắm Giữ Ngũ Lôi! Từng luồng lôi quang lớn lấp loé trên cánh chim 鵕, men theo vết thương len vào trong khe hở máu thịt, khiến cho động tác của chim 鵕 càng thêm cứng ngắc. Nó vốn chỉ là một hung yêu, chứ không phải hung thần có thể giết cả thiên thần mấy ngàn năm trước, sau khi rơi vào thế yếu, gần như không tìm được cơ hội phản kích. Đôi cánh bị phá hỏng ảnh hưởng đến sự cân bằng, thân thể nó nghiêng đi, dường như sắp rơi xuống từ giữa không trung. Ngọn lửa màu đỏ thẫm nhảy múa, ẩn hiện xen lẫn tia sét màu tím, trông vô cùng yêu dị. Chim 鵕 vận dụng linh tính quanh thân, hai cánh chấn động, đánh tan tia sét bám trên máu thịt. Nó rít lên một tiếng sắc nhọn, thổi lên luồng gió nóng tựa như một trận bão, nghiền nát đá vụn bốn bề thành bột mịn. Nhưng thế công như vậy cũng không rơi trúng người Khương Di Quang. Nàng cảm nhận được sự tồn tại của gió, kiếm ý vận hành như khí, dễ dàng triệt tiêu cơn bão đang tàn phá bừa bãi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận